Thiếu Soái tinh.
Nơi này vốn là đại bản doanh của Thiếu Soái Quân, phía trên có nhiều thành viên gia đình Thiếu Soái Quân.
Nhưng từ khi có năm chiếc mẫu hạm sử thi, nơi này trở thành trung tâm cơ mật tối cao của Nhân Tộc, phía trên hội tụ nhiều nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật và nhiều vật chất quan trọng của các tinh cầu lớn.
Lúc này, một chiếc phi thuyền Quang Long hạ xuống.
Một đám binh lính tuần tra nhanh chóng đi lên, cảnh giác nhìn phi thuyền Quang Long kia.
Lúc thấy được Vương Hạo dẫn theo hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đi xuống, nhóm binh lính lập tức hành lễ.
- Chào Tư Lệnh!
Vương Hạo xua tay, ra hiệu cho nhóm binh lính tiếp tục tuần tra.
- Lão Đại, bây giờ chúng ta nên làm gì đây, có nên dời mẫu hạm sử thi đi chỗ khác không?
Tiền Vạn Dương hỏi.
Vương Hạo gật gật đầu, lấy Linh Giới Cầu ra quăng trên mặt đất, một lỗ đen lớn lập tức xuất hiện.
- Lão Đại, đó là cái gì!?
Trần Diệu không nhịn được hỏi.
Vương Hạo dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
- Không phải các ngươi vừa mới vừa từ bên trong đi ra sao ? Nhanh quên như vậy sao?
- Mảnh không gian độc lập kia sao!?
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ngạc nhiên đến ngây người, bọn họ không ngờ rằng, bọn họ vừa ở trong quả cầu thủy tinh đi ra.
- Đừng có kinh ngạc, nhanh kêu tất cả mọi người đi vào đi.
Vương Hạo hạ lệnh nói.
- Ực ực.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nuốt ngụm nước miếng, bọn họ lúc này đã hiểu rõ, vì sao Vương Hạo lại phải làm cho thanh danh mình trở thành Anh hùng dân tộc, còn đưa ra tinh thạch truyền thừa cho nhân dân miễn phí sử dụng, cuối cùng dùng thanh danh của Chính Khí hội và Vương Thiên Dật cho dân chúng quyên tiền.
Thì ra hắn không chỉ muốn chế tạo xong mẫu hạm sử thi, còn muốn hội tụ tất cả nhân tài đỉnh cấp của Nhân Tộc vào một chỗ.
Cũng có thể nói, mục tiêu lúc đầu của Vương Hạo không chỉ chế tạo ra mẫu hạm sử thi mà là muốn tập hợp tinh anh của Vũ Trụ lại một chỗ, sau đó biến bọn họ thành của tư nhân.
Về phần cao tầng nhân tộc đến đòi người, vậy thì phải xem bọn họ có tìm được người không đã, ít nhất sẽ không ai nghĩ ra được, Vương Hạo đã đưa người vào trong một quả cầu thủy tinh.
Vương Hạo quay đầu nhìn về phía nhưng người đang đi đến đây, trong lòng nhịn không được cười ra tiếng.
Bây giờ hắn đã có nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật, vậy có nghĩa là hắn đã có thể bắt tay vào xây dựng một căn cứ quân sự siêu cấp có thể di động rồi.
Có những người này ở đây, người nhà quân nhân cũng được an toàn, mà đại quân thì ẩn nấp bên cạnh, nếu hắn thấy đứa nào ngứa mắt, thì có thể trực tiếp lên xiên nó.
Không lâu sau, năm chiếc mẫu hạm sử thi đã hoàn thành được đưa vào trong Linh Giới Cầu.
Các nhà khoa học vừa vặn kỳ đi qua đi lại giữa Thiếu Soái tinh và Linh Giới cầu, muốn chuyển dời căn cứ khoa học, sau đó tạo đề tài nghiên cứu tiếp theo.
Đồng thời, mỗi người khi vào Linh Giới cầu, đều cần phải để lại một giọt máu, được gọi là kiểm tra thân thể, phòng tránh những bệnh truyền nhiễm được đưa vào trong Linh Giới cầu.
Sự thực là, giọt máu nhỏ này sẽ được nhỏ lên quyển trục ác ma, chứng minh từ nay về sau bọn họ đã thần phục Vương Hạo.
Mà có chức vị tư lệnh trên đầu, Vương Hạo làm việc rất thuận lợi, không mất mấy giờ, tất cả người và vật trên Thiếu Soái Tinh đã được chuyển vào trong Linh Giới Cầu.
- Lão Đại, tất cả thiết bị cần thiết và người đã được đưa vào trong Linh Giới Cầu.
Tiễn Vạn Dương báo cáo.
Vương Hạo gật gật đầu.
- Liên hệ với Phan Giai Di cho ta, nói với cô ấy viết một bài báo, tiêu đề là ta mang theo mẫu hạm sử thi bỏ trốn, để cô ta nghĩ ta xấu xa cỡ nào thì viết như thế.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu choáng váng, Lão Đại lại muốn làm gì nữa!?
Cái nón kẻ bán nước trên đầu không dễ gì mới rửa sạch được, bây giờ lại cộng thêm tội danh mang theo vũ khí tối cao bỏ trốn, không cần chơi lớn vậy chứ?
Đột nhiên, Tiền Vạn Dương kịp phản ứng.
- Lão Đại, ngài muốn trả thù hội Chính Khí sao!?
Trần Diệu bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác chắc chắn Vương Hạo đang trả thù hội Chính Khí.
Lần này tổ chức thu tiền quyên được là hội Chính Khí, nếu Vương Hạo mang theo bảo vật bỏ trốn, vậy thì hội Chính Khí sẽ được xem là đồng lõa.
Đến lúc đó, dân chúng tức đến nổ phổi rồi sẽ không quan tâm trước đây bọn họ làm gì, chắc chắn càng mắng càng khó nghe, thậm chí còn có khả năng ra tay đánh người luôn.
Dù sao người loại này động vật rất kỳ quái, ngươi giúp người khác mười lần, trăm lần, nhưng vẫn người kia vẫn không có ấn tượng bằng một chuyện xấu mà ngươi làm.
Mà kết quả của chuyện này chính là, thanh danh của hội Chính Khí sẽ rớt xuống ngàn trượng, cuối cùng có thể biến thành chuột chạy qua đường người hô người đánh, đồng thời, loại chuyện xấu xa này rất hợp với cá tính xấu bụng của Vương Hạo.
Nhưng loại tình huống tổn thương người một ngàn, ta cũng đau tám trăm này, chơi rất vui sao?
Khóe miệng Vương Hạo nhịn không được mà nhếch lên, lần trước thanh danh kẻ bán nước của hắn chỉ lấy được ít điểm tội ác, nguyên nhân là do dân chúng ôm thái độ không liên quan đến mình.
Bây giờ hắn khoác lên lớp áo chính nghĩa, sau đó đi lừa tiền bọn họ, nếu bọn họ không mắng thối đầu hắn mới là chuyện lạ.
Đến lúc đó, không phải điểm tội ác sẽ cuồn cuộn chảy vào túi sao?
Còn về phần hội Chính Khí, bọn họ dám đến ám sát hắn, sao không phải trả giá đắt được chứ?
Đương nhiên, cuối cùng hắn sẽ lần nữa đứng dậy rửa sạch thanh danh của mình, mà hội Chính Khí có chống đỡ được đến lúc đó không, thì phải xem bản lĩnh của bọn họ.
Trần Diệu muốn nói lại thôi.
- Lão đại, vậy thì ba ba ngài không phải sẽ trở thành đồng lõa sao?
- Kệ ông ta, lão già đó dám tặng vị trí tổng thống cho người khác làm, khiến cho bao công sức của ta đổ xuống sông xuống bể, nếu ta không dạy cho ông ta một trận, thì cảm thấy thật xin lỗi chính mình.
Vương Hạo hầm hừ nói.
Vốn dĩ hắn không muốn khởi động kế hoạch c đâu, chỉ muốn mượn tên tuổi của Tổng Thống đi ra ngoài gây chuyện thôi.
Nhưng ông già này thì hay rồi, lại đưa vị trí Tổng Thống tặng cho người khác, làm cho kế hoạch làm phú nhị đại con trai Tổng Thống huênh hoang của hắn, cứ vậy mà chết từ trong trứng nước.
Nếu hắn không dạy dỗ vị ba ba tiện nghi này một chút, sao xứng với danh xưng nhân vật Boss phản diện được chứ?
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu há hốc mồm, bọn họ lần đầu nhìn thấy, có kẻ lừa gạt ba ba mình như vậy, còn lừa đến thẳng thắn hùng hồn như thế đấy.
- Nhưng lão đại, bây giờ đại quân Ám Tinh Linh Tộc hung hăng, mà đại quân Nhân Tộc luôn mong đợi vào mẫu hạm sử thi, cộng thêm cánh cửa tiền tuyến sắp bị công phá, nếu chúng ta làm vậy thì có chút...
Tiễn Vạn Dương muốn nói rồi lại thôi.
- Mấy thứ đó tính là gì? Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe câu: Anh hùng phải đến phút cuối mới xuất hiện sao?
Vương Hạo bĩu môi, lẩm bẩm.
- Phải hiểu rằng, con người khi tuyệt vọng, chắc chắn cái gì cũng đồng ý hết, lúc đó ta có thể kiếm được một khoản lớn.
Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đều trợn mắt há mồm, bọn họ phát hiện ra, Vương Hạo đã vô sỉ đến cảnh giới người tiện hợp nhất rồi.
Mỗi ngày đều làm chuyện thất đức, chỉ cần có chỗ tốt lập tức bu vào, hơn nữa còn kiếm tiền trên mạng sống, làm cho mình trở thành chuột chạy qua đường cũng không sợ.
Nhưng dù trở thành chuột chạy qua đường, hắn vẫn có thể rửa sạch thanh danh mình, trở thành anh hùng dân tộc trong mắt người đời.
Điều này làm cho bọn họ nhịn không được nói thầm một câu: Con trâu cái này muốn lên trời, bọn họ chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
Đồng thời, hai vị tiểu đệ cũng phục sát đất, làm anh hùng dân tộc thì thôi, còn vơ vét được một khoản lớn, hành động này không phải tiện nhân thì tuyệt đối không làm được đâu.
Chỉ trong chốc lát, Vương Hạo đã chuẩn bị cho những kẻ cướp đoạt mẫu hạm sử thi kia một lễ vật lớn, sau đó điều khiển phi thuyền Quang Long phá không mà đi...
------------------