Thiếu Soái Tinh.
Rất nhiều phi thuyền nhanh chóng hạ xuống, mấy vạn đội ngũ tùy tùng cũng xuống theo, nhanh chóng chiếm những địa hình có lợi thế.
Ba vị Võ Thánh Quan Tân Hùng, Thất Ma, Liêu Tuyết Phong đi ra khỏi phi thuyền.
Nhưng khiến cho bọn họ thấy kỳ lạ là, trên Thiếu Soái Tinh cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có bóng người nào, cũng không thấy được mẫu hạm sử thi.
- Có chuyện gì xảy ra?
Liêu Tuyết Phong tò mò hỏi.
Quan Tân Hùng nhăn mặt lại.
- Chẳng lẽ tình báo của chúng ta đã sai? Năm chiếc mẫu hạm sử thi không được chế tạo trên Thiếu Soái Tinh?
- Không có khả năng!
Thất Ma lắc đầu.
- Ta nhận được tin tức, rất nhiều nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật, vật tư được đưa lên Thiếu Soái Tinh, nên chắc chắn bọn họ đang chế tạo mẫu hạm sử thi trên Thiếu Soái Tinh.
- Chẳng lẽ tin tức chúng ta đến cướp mẫu hạm sử thi bị lộ? Nên bọn họ đã sớm đưa mẫu hạm sử thi đi chỗ khác?
Liêu Tuyết Phong cau mày nói.
- Không có khả năng.
Thất Ma lại lắc đầu lần nữa.
- Thuộc hạ của ta báo lại, mười giờ trước đó một lần chuyển tài liệu cuối cùng lên Thiếu Soái Tinh, bọn họ không thể chuyển đi trong thời gian ngắn như vậy được.
- Vậy chuyện này phải giải thích như thế nào?
Liêu Tuyết Phong hỏi ngược lại.
Quan Tân Hùng cau mày nói.
- Người đâu, tìm cho ta, tìm xem trên Thiếu Soái Tinh có trụ sở bí mật gì không!
- Ầm ầm...
Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa nổ tung lan rộng cả bầu trời, khí tức nóng hổi lan tỏa khắp Thiếu Soái Tinh.
- Không tốt, chúng ta đã trúng kế, bọn chúng muốn hủy diệt Thiếu Soái Tinh, bắt chúng ta chôn cùng Thiếu Soái Tinh.
Hai người Quan Tân Hùng và Liêu Tuyết Phong thay đổi sắc mặt, nhanh chóng phóng về phía tiểu bối nhà mình, đẩy bọn họ lên phi thuyền vũ trụ, nhanh chóng lao ra khỏi Thiếu Soái Tinh.
Còn những hộ vệ trong gia tộc kia, bọn họ không có tâm tư quan tâm, mà cũng không có thời gian để quan tâm nữa.
Thất Ma xoay người rời đi, không có ý muốn bảo vệ bất cứ kẻ nào, những thuộc hạ này đối với hắn, chỉ là những phế vật không đáng quan tâm, bọn họ muốn đến nên hắn mới nhận vào thôi.
- Aaa... Đại tư lệnh cứu mạng!
- Aaa... Tổng Thống cứu mạng!
- Aaa... Ma chủ cứu mạng!
...
Ba vị Võ Thánh rời đi, những người ở lại không chống lại nổi ánh lửa trùng thiên này, nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, hóa thành mây khói.
Mà lúc này, trong lòng ba vị Võ Thánh đang cảnh giác cao độ, chắc chắn trong số bọn họ có nội gian, làm lộ tin tức bọn họ muốn cướp mẫu hạm sử thi ra, nếu không thì sao mẫu hạm sử thi lại bị chuyển đi được chứ? Cũng làm gì có chuyện trên Thiếu Soái Tinh có cạm bẫy chờ bọn họ nhảy vào?
- Đừng để lão phu biết được là ai làm, nếu không ta sẽ băm kẻ đó thành ngàn vạn mảnh!
Quan Tân Hùng âm trầm, liếc nhìn Liễu Tuyết Phong và Thất Ma.
Trong hai người này, hắn tin Liêu Tuyết Phong không phải là nội gian.
Bởi vì bọn họ đã quen biết vài chục năm, tính cách đối phương thế nào thì hắn cũng đã biết, không có khả năng bán đứng người một nhà.
Mà Thất Ma là kẻ đáng nghi nhất, lão ma đầu này làm tất cả mọi chuyện như giết người đốt nhà, có thể nói là không có chút danh dự nào.
Mà quan trọng nhất là, Thất Ma chủ động tìm bọn họ, mà ân oán giữa hắn và Vương Hạo cũng không phải là thâm cừu đại hận gì.
Nghĩ đến những thứ này, Quan Tân Hùng cảm giác Thất Ma là kẻ đáng ngờ nhất, nếu như hắn ở vị trí của Thất Ma, chắc chắn sẽ chạy đi mật báo, sẽ đổi được phần thưởng phong phú hơn.
Ít nhất so với việc cướp đoạt mẫu hạm sử thi, rời quê hương đi tha hương cầu thực.
Đương nhiên, cũng có thể là do Liêu Tuyết Phong để lộ bí mật, hắn không muốn đi tinh hệ khác sống, nên dùng tình báo này để trao đổi, đổi lấy một cơ hội quay về làm cao tầng Nhân Tộc.
Liêu Tuyết Phong và Thất Ma cũng không phải là kẻ ngu, bọn họ đều đang suy nghĩ vấn đề này.
...
Đúng lúc này, ngoài mấy ngàn dặm ánh sáng, một chiếc phi thuyền Quang Long đang trôi lơ lửng.
Vương Hạo đang ngồi trước màn hình xem tin tức, nhìn hình ảnh Thiếu Soái Tinh bị nổ tung.
- Thì ra ba con rùa đen này đến cướp mẫu hạm sử thi!
Vương Hạo cười lạnh một tiếng, lần này không nổ chết được bọn họ luôn, đúng là mạng lớn thật, nhưng đợi một thời gian nữa, bọn họ sẽ hiểu được chết chính là giải thoát.
- Lão đại, ngài suy đoán đúng như thần, lại có kẻ dám đến cướp mẫu hạm sử thi!
Tiễn Vạn Dương cực kỳ sùng bái, hắn phát hiện lão đại ngày càng trâu bò, lại có thể biết trước được tương lai, sau này làm gì có ai dám đánh chủ ý lên người hắn nữa chứ?
- Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Trần Diệu tò mò hỏi.
Vương Hạo gãi gãi cằm, vươn tay ra, Linh Giới Cầu xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn nhẹ run tay lên, nhân yêu Kula rơi ra khỏi Linh Giới Cầu.
Hai người Trần Diệu và Tiễn Vạn Dương sùng bái nhìn hắn, vị lão đại nhà mình ngày càng thần bí, lại có thể mang theo một cái thế giới bên người.
Mà nhờ Linh Giới Cầu có thể mang theo bên người, nên dù bọn họ có đi vào vũ trụ to lớn, đi bất kỳ nơi đâu, vẫn có thể về nhà mình ngay.
Đồng thời, có thế giới này trong tay, hiệu quả tác chiến của Thiếu Soái Quân chỉ có thể dùng một từ “Nhanh” để miêu tả thôi.
- Vương Hạo, ngươi muốn làm gì?
Kula cảnh giác nhìn Vương Hạo.
Vương Hạo bĩu môi.
- Không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, không phải ai cũng khẩu vị nặng như Lý Vân Dương đâu.
- Ngươi...
Kula tức điên, lúc trước Vương Hạo kêu hắn tiếp cận Lý Vân Dương, nhưng kẻ chia rẽ bọn họ vẫn là Vương Hạo, chuyện này làm cho hắn nhịn không được muốn túm hai thanh đao chặt dưa hấu chém chết thằng khốn chia rẽ tình yêu của người khác này.
- Ngươi cái gì mà ngươi...
Vương Hạo lạnh lùng nói.
- Ta hỏi ngươi, Lý Vân Dương đi nơi nào rồi?
- Dù chết ta cũng không nói cho ngươi biết tung tích của Vân Dương ca ca.
Vương Hạo rùng mình, cái tiếng Vân Dương ca ca kia đúng là làm cho người ta nổi da gà, đúng là quá ác tâm mà.
- Giao cho các ngươi, nhanh hỏi ra tung tích của Lý Vân Dương.
Vương Hạo chỉ vào hai người bên cạnh, sau đó chạy đi uống chén rượu an ủi.
Tiễn Vạn Dương với vẻ mặt buồn nôn đi lên.
- Lão đại ta đã hỏi mà ngươi không chịu nói, ta khuyên ngươi nên thành thật trả lời đi, nếu không chắc chắn sẽ ăn đau khổ đấy.
Trần Diệu cười tươi u ám.
- Nếu ngươi không chịu phối hợp, chúng ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, sau đó ném ngươi lên một tinh cầu lạc hậu, còn tìm một xóm nghèo mà ném, đến lúc đó xem ngươi làm sao mà nhìn mặt Vân Dương ca ca của ngươi.
- Không muốn!
Kula bị dọa cho hét ầm lên, hắn tuyệt đối không cho phép ai ngoài Lý Vân Dương đụng vào mình, nhất là những dân nghèo dơ bẩn kia.
- Không muốn thì nói nhanh lên, Lý Vân Dương đang ở chỗ nào?
Tiễn Vạn Dương nghiêm nghị hỏi.
- Ta chỉ biết hắn đi tinh hệ Bắc Áo, còn cụ thể là chỗ nào thì thật không biết.
Kula bị dọa cho nhanh chóng khai hết, trong lòng thì suy nghĩ, tinh hệ Bắc Áo lớn như vậy, dù là dân bản xứ muốn tìm người còn không tìm nổi, huống chi Vương Hạo là dân xứ khác.
- Tinh hệ Bắc Áo!
Vương Hạo nghĩ lại, hình như lúc trước lão ma đầu bỏ chạy có nói, hẹn sau này đến tinh hệ Bắc Áo tìm hắn, hắn sẽ tặng mình bảo bối mà kẻ địch thu thập mấy vạn năm.
- Xem ra trước khi ta và Hạ Vi Vi đi Tinh hệ Thiên Dương, ta phải đi tinh hệ Bắc Áo nghỉ phép trước.
Vương Hạo nhếch khóe miệng lên, tính toán sau khi chuyện bên Nhân Tộc kết thúc, phải đi tinh hệ Bắc Áo tìm Lý Vân Dương và Lão Ma Đầu chơi đùa một trận.
Hắn tin rằng khi Lý Vân Dương nhìn thấy đồng hương là hắn sẽ cực kỳ kích động và vui vẻ.
- Lão đại, chúng ta đi tìm Lý Vân Dương luôn sao?
Tiễn Vạn Dương hỏi.
Vương Hạo lắc đầu.
- Bây giờ chúng ta đến biên cảnh tìm sư phụ của Tuyết Thiên Cầm, Thu Linh Hàn, ta muốn rút máu của cô ta, sau đó phối chế dược tề Táng Thiên cao cấp.
- Lão đại, Thu Linh Hàn là Võ Thánh đấy, cô ấy chịu cho ngài rút máu sao?
Vương Hạo bĩu môi.
- Võ Thánh thì sao? Chỉ cần ta muốn, dù cô ta là Võ Tôn cũng bị rút.
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu chúc mừng Tuyết Thiên Cầm, cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi ma trảo của Vương Hạo, không cần lo lắng cả ngày nữa, nhưng sợ rằng sư phụ của cô ấy...