Đường biên cảnh.
Trên một tinh cầu hoang vu.
Phi thuyền Quang Long hạ xuống, Vương Hạo dẫn theo Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu đi cùng, phía sau là lái xe của Vương Hạo, người máy nhân tạo Linh Linh.
- Ông chủ thân ái, có thể cho ta về Linh Giới Cầu trước được không.
Linh Linh chắp tay cầu xin Vương Hạo.
- Ngươi về trong đó làm gì?
Vương Hạo tò mò hỏi.
- Ta phải về xây nhà đó!
Linh Linh chớp chớp đôi mắt vô tội, tỏ vẻ người nhân tạo như nó cũng phải có nhà chứ.
- Ai cho ngươi xây nhà? Ngươi đã mua đất của ta chưa mà xây?
Vương Hạo híp mắt nhìn Linh Linh, tự hỏi người máy nhân tạo này có bao nhiêu tiền riêng, hắn có thể thu được bao nhiêu tiền vi phạm đất đai đây.
- Bên trong còn phải mua đất sao?
Linh Linh há hốc mồm, ông chủ lòng dạ hiểm độc quá đen tối! Rõ ràng là bao ăn không bao ở, không, cô là người máy, ăn cái gì mà ăn.
- Nói nhảm, linh khí trong Linh Giới Cầu ngang với tinh cầu cấp sáu đất, bây giờ giá phòng đắt như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tặng không cho ngươi à?
Vương Hạo cho Linh Linh một ánh mắt ghét bỏ, hắn thật không hiểu nổi, sao con gái bây giờ lại có những ảo tưởng đáng sợ như vậy.
- Phụt...
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu lập tức phun, Linh Linh là lái xe riêng của Vương Hạo, vậy mà vị lão đại này còn muốn thu tiền thuê nhà, ông chủ này cũng quá hiểm độc đi mất.
- Xem ngươi trẻ tuổi non dạ không hiểu chuyện, ta sẽ thu người một trăm triệu nguyên tệ Stars tiền phạt, nhớ kỹ, sau này phải được chủ nhà cho phép, ngươi mới được xây nhà trên đất nhà người khác hiểu chưa?
Vương Hạo cho Linh Linh một ánh mắt kiểu ngươi tự hiểu lấy.
Linh Linh phồng má, tức giận nói.
- Không có, một đồng cũng không có.
- Không có?
Vương Hạo gãi gãi cằm, lẩm bẩm nói.
- Mỗi tháng ta đều phát tiền lương cho ngươi, sao không có tiền gửi ngân hàng được chứ? Chẳng lẽ ngươi nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài sao?
Linh Linh tức đến phát điên, hừ một tiếng ngồi xuống trước cửa phi thuyền Quang Long, tức giận hai tay chống cằm, dáng vẻ ta không thèm để ý đến ngươi nữa.
Ngay khi Vương Hạo còn muốn tiếp tục đùa giỡn người máy nhân tạo đáng yêu, bỗng nhiên một giọng nói rung động lòng người vang lên.
- Đại tư lệnh đúng là có diễm phúc không cạn, đến nơi nào cũng có mỹ nữ làm bạn.
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Linh Hàn mặc một Chiến Y màu đen từ trên trời giáng xuống, phát huy vô cùng tinh tế dáng người bốc lửa, nếu có cô gái khác ở đây, chắc chắn sẽ ghen ghét đến mức bóp vỡ hung khí của người phụ nữ này.
- Cô nhóc này không phải là mỹ nữ, chỉ là đứa con nít thôi!
Vương Hạo vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Linh Linh, vò mái tóc của Linh Linh thành một cái ổ gà.
Linh Linh tức giận mở to hai mắt nhìn, nhưng nổi giận lại không dám nói, rất sợ vị ông chủ lòng dạ đen tối này trừ hết tiền lương của mình.
- Phong cách làm việc của đại tư lệnh đúng là đặc biệt.
Thu Linh Hàn che miệng cười nói.
- Nói đi, hôm nay ngươi hẹn ta ra đây để làm gì?
Vương Hạo khẽ cười nói.
- Ta hẹn Thu tỷ tỷ ra đây, thứ nhất là để ôn chuyện, thứ hai là muốn thương lượng một chuyện với Thu tỷ tỷ.
- Ôn chuyện thì miễn đi.
Thu Linh Hàn tức giận ngẩng đầu trừng Vương Hạo một cái.
- Thiệt cho Thu gia chúng ta luôn đứng về phía ngươi, nhưng thằng nhóc thối nhà ngươi lại đưa tinh thạch truyền thừa cho dân chúng dùng, làm cho địa vị gia tộc ta lung lay, đúng là thiếu đòn.
- Oan uổng quá!
Vương Hạo hô to oan uổng.
- Con người ta thế nào mà ngươi còn không biết sao!? Tất cả những thứ này đều ý của ông già nhà ta, ta cũng là người bị hại được không.
- Phốc xích.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trong nháy mắt phun ra, Lão Đại nhà mình nhắm mắt nói láo đúng là giỏi thật.
Rõ ràng là ý của bản thân, mục đích là vì ngụy trang thành anh hùng dân tộc, dựng nên hình tượng cao lớn của mình ở trong lòng dân chúng, sau đó làm cho dân chúng tự nguyện tiền quyên cho hắn.
Nhưng bây giờ lại không do dự chút nào, ném cái nồi này cho cha ruột cõng.
Nếu mà Vương Thiên Dật biết được, có lẽ suy nghĩ đánh chết thằng con mất nết này cũng có luôn.
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, cái chủ ý này đúng là không phải phong cách của Vương Hạo, ngược lại cực kỳ giống ý của Vương Thiên Dật, cho nên cái nồi này Vương Thiên Dật thật đúng là quăng không được nữa.
- Cũng đúng, cha ngươi luôn cố gắng vì mục tiêu giải phóng nhân dân, mà Tiểu Hồ Ly nhà ngươi thì tất nhiên không chịu thiệt như vậy đâu.
Thu Linh Hàn gật đầu, xem như là tin tưởng lời Vương Hạo nói.
- Thu tỷ tỷ đúng là hiểu rõ mọi việc, chỉ nhìn một cái đã biết ngay ba ta là đầu sỏ.
Vương Hạo cười nịnh nọt.
Ba người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Linh Linh cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, không biết sau khi Trấn Uy nguyên soái biết được chuyện này, có muốn đánh chết Vương Hạo không.
- Không cần nịnh hót, ngươi mau nói đi, loại người như ngươi lại đi hẹn ta ra đây làm gì?
Thu Linh Hàn cảnh giác hỏi.
Bây giờ Nhân Tộc đang muốn bắt Vương Hạo trở về, muốn tính toán thật tốt chuyện Đế Tinh bị nổ, mà Ám Tinh Linh tộc lại muốn bắt Vương Hạo về làm chuyện xấu hổ.
Nhưng lúc này Vương Hạo lại liên lạc với cô, còn bắt cô đến một tinh cầu vắng vẻ thế này để gặp mặt, nếu không có bí mật gì đó, đánh chết cô cũng không tin.
Vương Hạo mỉm cười nói.
- Hôm nay ta hẹn Thu tỷ tỷ ra đây, là muốn thương lượng với ngươi một việc, ta muốn chế ra dược tề Táng Thiên cao cấp hơn, nên cần ngươi cho ta ít máu, mà ta sẽ trả lễ cho cô một loại dược tề cường hóa, nó có thể làm cho thuộc tính của cô gần bằng với Nhân Tộc cao đẳng.
- Cái gì!? Dược tề có thể cường hóa bản thân gần bằng với Nhân Tộc cao đẳng?
Thu Linh Hàn kinh hô một tiếng, hoàn toàn không dám tin vào lỗ tai mình.
Phải hiểu là Thất Ma đã giết hại nhiều dân chúng như vậy, muốn dùng thây ma để nghiên cứu, biến nó thành một loại dược tề cường hóa.
Nhưng kết quả mấy trăm năm qua đi, hoàn toàn không thành công chút nào.
Nhưng bây giờ Vương Hạo lại nói, hắn nắm giữ một loại dược tề cường hóa, đồng thời sau khi sử dụng có thể ngang bằng với Nhân Tộc cao đẳng, cảm giác chấn động khi cô nghe được, tuyệt đối không thua gì động đất cấp mười.
Vương Hạo búng tay một cái, hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lập tức đi lên, một cỗ chân khí hùng hậu trong cơ thể lập tức bạo phát ra.
- Cái này…
Thu Linh Hàn chấn kinh nhìn hai người, mặc dù cỗ khí tức này chỉ là Võ Tông cấp chín, nhưng chân khí bạo phát ra, đúng là có thể sánh ngang với Nhân tộc cao đẳng.
- Nếu cô còn không tin, vậy thì xem cái này đi!
Vương Hạo lấy ra một bình dược tề cường hóa đưa cho Thu Linh Hàn.
- Không cần, ta tin tưởng ngươi.
Thu Linh Hàn lắc đầu, cắn cắn bờ môi nói.
- Ta có thể cung cấp máu cho ngươi, nhưng 1 năm ngươi chỉ có thể rút nhiều nhất hai lần thôi.
- Được, 1 năm lấy hai lần.
Vương Hạo gật đầu đồng ý, trong tay lập tức có thêm một cái ống kim tiêm to lớn, cười hì hì đi về phía Thu Linh Hàn.
Không hiểu sao trong lòng Thu Linh Hàn run lên, mặc dù cô từng nghe Tuyết Thiên Cầm khóc lóc kể lể, Vương Hạo không biết thương hương tiếc ngọc đến mức nào rồi, nhưng khi cô tận mắt thấy ông kim tiêm to như thế, vẫn bị dọa đến mức tươi sống nhảy dựng.
Cái này đâu phải là rút máu, rõ ràng rút mạng mới đúng!
Nhưng chỉ cần nghĩ đến dược tề cường hóa, tương lai của Thu gia, Thu Linh Hàn hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng.
- Aaa...
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp tinh cầu vắng lặng.
Ba người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Linh Linh trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, Thu Linh Hàn nói là một năm rút máu hai lần, nhưng vị lão đại này có thể đừng rút một lần bằng hai thế không?
Dù Thu Linh Hàn là Võ Thánh, cũng không chịu nổi đâu.
--------------