Đường biên giới.
Tất cả cao tầng Nhân tộc đều sôi trào.
Thiếu Soái tinh bị nổ tung, năm chiếc mẫu hạm, một nhóm gồm nhiều nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật đỉnh cấp không rõ tung tích, tất cả điều này đã rót một thùng nước lạnh thấu tim lên người những binh lính đang tưởng tượng phản công Ám Tinh Linh tộc.
Trong một gian phòng họp, các lão đại Nhân tộc đang họp họp.
Sắc mặt của Kiếm Thái Phong cực kỳ âm trầm.
- Rốt cuộc là thế lực nào làm ra chuyện này, chắc chắn phải tìm ra bọn chúng, ta sẽ tự tay băm thây bọn chúng thành vạn mảnh.
Thủy Dao nói nhỏ.
- Căn cứ vào tin tức mà chúng ta có được, Quan Tân Hùng, Liêu Tuyết Phong và Thất Ma trở lại tinh hệ Ngân Hà, hơn nữa còn đi Thiếu Soái Tinh, sau đó thì Thiếu Soái Tinh nổ tung.
- Vậy có nghĩa là, ba người kia không cam lòng, nên chạy đến nổ Thiếu Soái Tinh, cướp đi tất cả hi vọng của chúng ta?
Trần Lão hừ lạnh một tiếng, hắn cực kỳ hận những kẻ không thèm quan tâm gì đến lợi ích của Nhân Tộc này.
Chân mày lá liễu của Thủy Dao nhăn lại.
- Nhưng ta cũng nhận được một tin, trước khi ba người đó đến Thiếu Soái Tinh, Vương Hạo đã điều khiển phi thuyền Quang Long đến đó một bước, còn ở trên tinh cầu mấy tiếng đồng hồ.
- Vương Hạo!
Mọi người kêu lên một tiếng, tất cả đều cảm thấy đau đầu, vị gia này xuất hiện ở chỗ nào, chắc chắn chỗ đó không có chuyện tốt xảy ra rồi.
- Hạo Nhi mang năm chiếc mẫu hạm sử thi đi sao?
Sắc mặt Vương Thiên Dật lạnh xuống, hắn có thể chấp nhận chuyện Vương Hạo đi gây chuyện khắp nơi, nhưng tuyệt đối không chấp nhận chuyện hắn dùng mấy tỷ tính mạng của đồng bào để đùa giỡn.
Thủy Dao lắc đầu.
- Theo tin tức mà ta nhận được, lúc đi thì Vương Hạo vẫn dùng phi thuyền Quang Long, không hề thấy bóng dáng của mẫu hạm sử thi.
- Vậy có nghĩa là, đầu sỏ là bon Quan Tân Hùng sao?
Kiếm Thái Phong hỏi.
Thủy Dao vẫn lắc đầu như trước.
- Không phải, có người đã nhìn thấy, lúc đội ngũ Quan Tân Hùng đến đây có đến mấy vạn, nhưng lúc rời đi chỉ còn có mấy ngàn nữa thôi, hình như bọn họ đã chết khi Thiếu Soái Tinh phát nổ rồi.
- Vậy thì ai là người cướp mẫu hạm sử thi chứ? Còn có các nhà khoa học nữa?
Nhạc Viễn Quang nhịn không được hỏi.
- Chẳng lẽ không còn ai sống sót sao?
- Không có!
Thủy Dao bất đắc dĩ thở dài.
- Đây chính là chuyện quỷ dị nhất, chúng ta không thấy ai sống sót, thậm chí người đứng nhìn cũng không có, chỉ có vài thám tử ở xa nhìn thấy Vương Hạo và Quan Tân Hùng đặt chân lên Thiếu Soái Tinh mà thôi.
- Báo!
Một binh sĩ vội vàng đi vào báo cáo.
- Bẩm các vị Võ Tôn, Võ Thánh đại nhân, về chuyện mẫu hạm sử thi trên Thiếu Soái Tinh bị biến mất, đã lan truyền khắp nơi trên internet, hơn nữa báo chí còn viết là do Vương Tư Lệnh làm.
- Cái gì?
Mọi người ở đây đều kinh hãi, chuyện về Thiếu Soái Tinh chính là tuyệt mật, sao chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã lan truyền khắp internet được chứ?
Binh sĩ cười khổ một tiếng, hắn truy cập vào internet, chỉ thấy tin tức Vương Hạo mang theo mẫu hạm sử thi bỏ trốn đã trở thành tin đầu đề.
Nhất là các tin tức này đều có chứng cứ xác thực, đó là một đoạn video.
Trong đoạn video đó, Vương Hạo đứng trước mẫu hạm sử thi, vui vẻ nói.
- Người đâu, chuyển mẫu hạm sử thi đi cho ta, từ giờ trở đi nó là vật phẩm tư nhân của ta rồi.
Mặc dù video chỉ ngắn ngủi có một hai giây, nhưng lại được phát đi phát lại hàng tỷ ức lần, bình luận bên dưới từ lúc đầu là không thể tin nổi, sau đó là chửi ầm lên.
Thậm chí một số người tự nhận là thần thám trên mạng cũng lên tiếng, nhao nhao nhảy ra chỉ trích, nói Vương Hạo đã lừa dối nhân dân ngay từ đầu, mục đích của hắn là bắt dân chúng quyên tiền, giúp hắn xây nên mẫu hạm sử thi.
- Vương Hạo làm thế nào để chuyển mẫu hạm sử thi đi?
Mọi người nghi ngờ trăm mối mà vẫn không thể hiểu nổi, năm quái vật khổng lồ như mẫu hạm sử thi lại chạy đi đâu được chứ?
- Mặc kệ video, bây giờ chúng ta phải tìm ra Vương Hạo đã.
Nhạc Viễn Quang đề nghị.
Thu Đông thở dài.
- Vương Hạo bây giờ đang ở đường biên giới, hắn hẹn Thu Linh Hàn ra ngoài, bây giờ chúng ta đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
- Được!
Mọi người đều gật gật đầu, nhanh chóng lên phi thuyền, chạy về tinh cầu hoang vu mà Vương Hạo đang ở.
...
Đường biên cảnh.
Trên một tinh cầu hoang vu.
Sắc mặt của Thu Linh Hàn vẫn đang tái nhợt, cô ngồi trên một tảng đá, được Linh Linh đút cho một chén cháo táo đỏ đậu phộng.
Vương Hạo đang tập trung tinh thần phối chế Dược Tề Táng Thiên cao cấp hơn.
- Cái này...
Thu Linh Hàn khiếp sợ nhìn Vương Hạo, chỉ thấy tốc độ tay của hắn tạo thành ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, làm cho lòng cô cực kỳ chấn động, một đáp án không thể tin nổi hiện lên trong óc cô, đó là dược tề cấp năm!
- Không thể nào! Thằng nhóc này là Dược Vương cấp bốn đã đủ khủng bố rồi, chẳng lẽ hắn có thể đột phá được Dược Đế cấp năm khi mới mười tám tuổi sao?
Thu Linh Hàn nuốt ngụm nước bọt, càng nhìn càng kinh ngạc.
Cô cũng là phó hội trưởng công hội dược tề, còn là khuê mật của Băng Xảo, nên cực kỳ rõ ràng đẳng cấp của Dược Tề sư.
Bây giờ Vương Hạo dùng tốc độ tay này, tuyệt đối chính là Dược Đế cấp năm.
Hơn nữa, lúc ống nghiệm thuốc phản ứng lại không có bất kỳ phản ứng quá khích nào, điều này cũng có nghĩa Vương Hạo đã thành thạo thao tác của Dược Đế.
- Tên yêu quái này, đúng là mười tám tuổi đạt đến thành tựu Dược Đế cấp năm.
Thu Linh Hàn bị rung động thật sâu.
Nhớ ngày đó, hội trưởng công hội Dược Tề, Thủy Dao phong tặng danh hiệu phó hiệu trưởng công hội Dược Tề cho Vương Hạo, cũng chỉ mong rằng mượn cái tên này để cảnh cáo quân bộ không được làm quá mức.
Nhưng đâu ai ngờ được rằng, chưa đến một năm sau, Vương Hạo đã có thành tựu xứng đáng với danh hiệu phó hội trưởng công hội Dược Tề, nếu nói chuyện này ra thì đúng là có thể dọa chết một đám người.
Không lâu sau, Vương Hạo phối chế ra hai ống nghiệm Dược tề Táng Thiên, quay đầu lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Thu Linh Hàn.
- Thật vô dụng, mới rút một ít máu đã thành ra như vậy, cô là Võ Thánh đấy, đừng có yếu ớt như vậy được không?
Thu Linh Hàn tức đến phát điên, rất muốn đánh cho Vương Hạo một trận.
Võ Thánh thì sao?
Võ Thánh thì không phải là người à?
Một lần rút hai ống kim tiêm, có thần cũng không chịu nổi! Hơn nữa ông kim tiêm còn lớn như vậy nữa chứ.
- Ông chủ, ngài chỉ biết nói thôi, ngài thử một lần lấy nhiều máu như vậy xem, hơn nữa con gái thì làm sao mà chịu nổi!
Linh Linh trừng mắt nhìn Vương Hạo.
- Bởi vì cô ta là con gái, nên mới vô dụng.
Vương Hạo bĩu môi.
- Phải biết rằng đàn ông đổ máu phải lên chiến trường, nên có rất ít cơ hội đổ máu, không chịu được thì có thẻ tha thứ. Nhưng con gái thì đổ máu là môn bắt buộc của mỗi tháng một lần rồi, đáng lẽ phải thành thói quen luôn rồi chứ, ta thấy cô ta lười biếng quá, nên mới vô dụng như thế.
- Phụt...
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đều phun, chịu phục sự ngụy biện của lão đại nhà mình.
Mặc dù phụ nữ là sinh vật mỗi tháng đổ máu một lần, nhưng cái này làm sao tập thành thói quen được chứ.
Ngài coi bọn họ là đỉa à? Hút máu có thể ăn thay cơm sao?
Còn lười biếng nữa mới chết?
Thiệt cho lão đại còn nghĩ ra được, còn lười biếng nữa!
Nếu chuyện này mà có thể lười biếng, vậy thì phụ nữ trên toàn thế giới đều lười biếng luôn được không.
- Ngươi...
Bộ ngực lớn của Thu Linh Hàn liên tục phập phồng, cô có loại xúc động muốn chạy lên liều mạng với Vương Hạo.
- Ngươi cái gì mà ngươi! Vô dụng còn không chịu nhận, muốn kiếm cớ cái gì!
Vương Hạo bĩu môi, tiếp tục cho Thu Linh Hàn một ánh mắt ghét bỏ...
----------------------------