Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 682: Chương 682: Anh không có cơ hội này




Thân thể Chiến Vô Địch chợt dừng lại, ánh mắt đảo qua Vương Hạo đứng cách đó không xa, trong nháy mắt vẻ mặt hắn trở lên nghiêm trọng.

Nếu như Vương Hạo thật sự là người trong thần tộc Thiên Thánh, đồng thời lĩnh ngộ được thần thông của Tu La đạo cùng ký kết khế ước triệu hoán với A Tu La thì cho dù hắn có nắm giữ lĩnh vực của thần, cũng khó có thể chiến thắng được Vương Hạo.

- Không được, tiểu tử này là một uy hiếp lớn, mình phải nhanh chóng tiêu diệt hắn mới được.

Hai mắt Chiến Vô Địch lóe ra một tia hàn ý, hắn không muốn mọi chuyện trở lên phức tạp.

Cho dù không có cách nào nhận được lôi linh thể, hắn cũng phải nhanh chóng đi khôi phục tu vi mới được, hiện tại hắn vô cùng trán ghét cảm giác bị con kiến hôi này bò ở trên đầu của mình.

Nghĩ tới đây, trong cơ thể Chiến Vô Địch lại bạo phát ra một luồng khí tức lạnh thấu xương tàn sát bừa bãi ở phía trân trời

Với mắt thường cũng có thể thấy được một đường ánh sáng màu vàng nhanh chóng lớn lên ở trong hư không, phát ra chấn động bay về phía Vương Hạo.

- Lĩnh vực thần này đang lớn lên, tối thiểu cũng đạt tới hơn trăm thước.

Đồng tử quần chúng ở đây ăn dưa chợt co lại, thân thể trúng độc lui về phía sau, bọn họ không muốn bị lĩnh vực thần bao phủ.

- Lại là lĩnh vực thần, thứ này thật là đáng ghét!

Chân mày Vương Hạo nhíu lại, cảm nhận được một uy áp vô cùng mạnh mẽ bao phủ toàn thân hắn, hư không xung quanh giống như bị giam cầm lại, khiến cho thực lực của hắn không chỉ giảm mạnh xuống mà nó còn khiến cho hắn không thể động đậy.

- Đi chết đi!

Chiến Vô Địch hừ lạnh một tiếng, trường thương màu vàng trong tay bỗng nhiên đâm ra một thương với quỹ tích khó có thể nắm bắt được, toàn thân trường thương toả ra ánh sáng màu vàng giống như nước thủy triều đập về phía trước, khiến không trung hoàn toàn vỡ ra, mang theo lực lượng hủy diệt đánh về phía Vương Hạo.

- Thực sự phiền phức!

Ánh mắt Vương Hạo đột nhiên giống như đao phong lạnh thấu xương, một luồng kiếm ý giống như nước lũ quét từ trong cơ thể bạo phát ra ngoài, hư không xung quanh bị kiếm ý xé rách ra thành từng vết nứt.

Một giây tiếp theo, Vương Hạo đột nhiên biến mất.

Thấy một cảnh tượng như vậy, thiên địa trong nháy mắt yên tĩnh lại, ở trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên thần sắc kinh hãi.

Ai có thể nói cho bọn họ biết Vương Hạo đã đi tới nơi nào rồi không?

Lại có ai có thể nói cho bọn họ biết, Vương Hạo làm thế nào rời khỏi lĩnh vực thần?

Đúng lúc này, có người đột nhiên kêu lên:

- Ở trong không trung!

Nghe thấy tiếng nói này, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vương Hạo mang theo sấm sét cuồng bạo, lấy phong thái vô thượng từ trên bầu trời nhanh chóng hạ xuống.

Phá Thiên Cự Kiếm Quyết: Kiếm thứ tư, Lôi Minh Phá Không Kiếm!

Đồng tử Chiến Vô Địch chợt co lại, ở dưới một kiếm này hắn cảm nhận được khí tức tử vong.

- Gào, ta là thượng cổ Chiến Thần làm sao có thể bị một tên tiểu quỷ như cậu hù dọa được!

Chiến Vô Địch nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một luồng sát khí lạnh thấu xương điên cuồng phun ra ngoài, trường thương màu vàng trong tay hắn bạo phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt, lộ ra khí thế xung phong tiến thẳng không lùi.

Đồng thời, lĩnh vực thần trên toàn thân Chiến Vô Địch cũng đang không ngừng được gia cố, làm cho nó ẩn chứa một ý chí tuyệt đối, khiến người ta không sinh ra được một tia ý niệm phản kháng nào.

- Ầm ầm ầm...

Khi lôi quang màu tím cùng ánh sáng màu vàng mạnh mẽ tiếp xúc với nhau, tiếng nổ kinh thiên trong nháy mắt vang vọng khắp thiên địa, mặt đất cũng không chịu nổi lực lượng này, từng vết nứt sâu không thấy đáy nhanh chóng lan tràn ra.

Giờ phút này, trong nháy mắt thiên địa lại trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều xuất thần nhìn Vương Hạo.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu được người gọi là Vương Tiểu Bạch này rốt cuộc là quái vật gì.

Rõ ràng hắn chỉ có hai mươi tuổi, nhưng lại có thể đánh một trận cùng thượng cổ Chiến Thần.

Nhất là kiếm chiêu của hắn còn có thể không để ý tới lĩnh vực thần, cùng Chiến Thần quyết đấu cứng đối cứng.

Sắc mặt Vương Hạo đột nhiên trở lên nghiêm trọng, Chiến Thần chuyển thế quả nhiên cường đại, cho dù hắn dùng chiêu kiếm mạnh nhất, cũng không có cách nào chiếm được tiện nghi.

Chiến Vô Địch không nhịn được cười nói:

- Quá đáng tiếc, nếu như tu vi của cậu cao hơn một chút, như vậy cậu tuyệt đối có thể chiến thắng được tôi, đáng tiếc cậu không có cơ hội này.

Vương Hạo chợt nói:

- Hóa ra ông đã đạt đến cực hạn, bây giờ tôi biết nên làm gì rồi!

Vừa dứt lời, linh khí trong trời đất lập tức bạo động, điên cuồng vọt vào trong cơ thể Vương Hạo.

- Cái gì!

Sắc mặt Chiến Vô Địch đại biến, hắn chưa từng thấy qua có người điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa như vậy, cho dù hắn là Chiến Thần thượng cổ chuyển thế cũng không dám hấp thu như vậy.

Đồng thời, Chiến Vô Địch cũng cảm nhận được một lực lượng khủng khiếp đang kéo tới.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.

- Các thần thượng cổ lại như thế nào, lĩnh ngộ nhiều loại thần thông thì làm sao, gặp phải tôi, còn không phải quỳ xuống hát bài thuần phục sao?

- Tại sao có thể như vậy được!

Đồng tử Chiến Vô Địch chợt co lại, chỉ thấy khí tức Vương Hạo đột nhiên nâng cao, từ Vũ Đế cấp sáu đột phá đến Vũ Đế cấp bảy, lại thêm truyền thừa của Lôi Thần thượng cổ, khiến cho hắn thoáng cái nắm giữ chiến lực Vũ Thánh cấp bảy.

Cái khiến cho Chiến Vô Địch vỡ mộng chính là hắn có thể đột phá tu vi nhanh như vậy, như vậy thiên phú phải mạnh mẽ như thế nào?

- Đi chết đi!

Vương Hạo hét lớn một tiếng, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay hắn bạo phát ra một đạo kiếm khí sắc bén vô cùng, hung hăng chém về phía Chiến Vô Địch.

- Ầm ầm ầm...

Lúc này, một đạo kiếm quang thật lớn chém về phía Chiến Vô Địch, bạo phát ra một tiếng nổ kinh thiên.

- A... Không có khả năng, ta là Chiến Thần thượng cổ làm sao có thể thua ở trong tay một tên tiểu quỷ mới có hai mươi tuổi...

Chiến Vô Địch phát ra một tiếng kêu không cam lòng.

Còn chưa nói dứt lời, nơi mi tâm của Chiến Vô Địch đã có một vết máu chảy ra, hai mắt cũng dần dần mất đi hào quang.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó đều trợn mắt há hốc mồm.

- Nói đùa sao? Chiến Thần thượng cổ bị một tiểu quỷ hai mươi tuổi tiêu diệt!

- Hơn nữa Chiến Thần còn dùng ra lĩnh vực thần, làm sao có khả năng bị giết chết dễ dàng như vậy.

- Vương Tiểu Bạch kia quá mạnh mẽ, hoàn toàn không để ý tới lĩnh vực thần.

- Đây là chiêu kiếm gì vậy, có ai biết không?

- Không biết, tôi chỉ biết là có người dám đột phá ở trong lúc chiến đấu, thiên phú này thật sự quá kinh khủng.

- Đâu chỉ có như vậy, lúc hắn đột phá đến Vũ Đế cấp bảy, lại có thể có thể nhanh chóng vận dụng lực lượng này, thật sự quá lợi hại mà.

- Người này tuyệt đối trở thành thần thoại của vũ trụ!

- Tôi muốn biết, rốt cuộc vương Tiểu Bạch lợi hại, hay là chúa cứu thế Vương Hạo lợi hại hơn!

- Chắc là Vương Hạo lợi hại hơn rồi! Dù sao Vương Hạo cũng là chúa cứu thế!

- Tôi cảm giác Vương Tiểu Bạch mới lợi hại hơn, hắn có tiềm lực vượt qua Chí Tôn.

- Cái này lại không dễ đoán, nhưng sau này nhất định sẽ biết.

- Không sai, hai nhân vật yêu nghiệt gặp mặt, tuyệt đối là một trận đại chiến kinh thiên.

- Tôi rất chờ mong trận đại chiến này, cũng không biết mình có cơ hội nhìn thấy được hay không nữa.

- Ôi, vì sao chúng ta phải sinh ra ở thời đại này chứ, đúng là số khổ mà!

...

- Ầm ầm ầm...

Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên vang lên, một khí tức vô cùng lạnh lẽo cuốn ra khắp thiên địa.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Thiên Dật đang đối chiến với Sở Phong, toàn thân hắn bị một khí tức âm u lạnh lẽo màu đen bao phủ, kiếm lớn màu đen trong tay ánh lên vô số phù văn màu đen, trong nháy mắt một khí tức vô cùng tà ác bạo phát ra.

Đồng thời khí tức của Sở Phong cũng đang không ngừng tăng lên, mang theo lực lượng tà ác hủy diệt thế giới.

Đồng tử Thịnh Văn Kiệt chợt co lại, thét to:

- Đây là Ma Kiếm!

Vừa dứt lời, Hai cung Thiên, Tiên và bốn Thần tộc lớn đều ngừng tay, vẻ mặt đề phòng nhìn Sở Phong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.