Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 683: Chương 683: Người cầm kiếm.




Vương Hạo bay từ trên không trung xuống bên cạnh Thịnh Văn Kiệt, tò mò hỏi:

- Ma Kiếm là cái gì?

Sắc mặt Thịnh Văn Kiệt nghiêm trọng nói:

- Là thanh kiếm tà ác nhất trong vũ trụ. Nó có thể ban tặng người cầm kiếm một lực lượng vô cùng cường đại, nhưng người cầm kiếm sẽ trở thành một ma đầu chỉ biết giết người.

Vương Hạo thử thăm dò:

- Ý của anh là người này sẽ đến mức lục thân không nhận, sau đó giết người khắp nơi?

Thịnh Văn Kiệt gật đầu:

- Đúng vậy, người nắm giữ Ma Kiếm sẽ trở thành một ma đầu chỉ biết giết chóc, căn bản không quan tâm xem đối phương là ai.

- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi thôi!

Vương Hạo lôi kéo Thịnh Văn Kiệt chuẩn bị rời đi.

Mọi người đứng đó đều cạn lời, lúc nãy khi người này cứu hai cao thủ cung Thiên, Tiên, vẫn còn mang bộ dạng chính khí nghiêm nghị nói là vì chính nghĩa. Nhưng bây giờ nói chạy liền bỏ chạy, đây cũng quá vô sỉ!

- Tất cả mọi người cũng đừng đứng ở đây nữa, mau về nhà tìm mẹ mình đi!

Vương Hạo vẫy vẫy tay với mọi người, chuẩn bị rời đi.

Cao thủ ở đây đều thờ ơ, vẻ mặt vẫn đề phòng nhìn Sở Phong.

Vẻ mặt Thịnh Văn Kiệt nghiêm túc nói:

- Vương huynh không nên xem thường Ma Kiếm, ở thời thượng cổ, ngay cả bốn Đại Chí Tôn gặp phải người cầm kiếm cũng phải chạy trốn, nếu bây giờ anh chạy trốn, chắc chắn chỉ có thể bị giết.

- Anh nói đùa sao? Nó thật sự cường đại như vậy sao?

Vương Hạo dâng lên hứng thú với thanh Ma Kiếm này, cũng không biết trong hệ thống có bảo vật nào có thể khống chế nó hay không.

Sắc mặt Thịnh Văn Kiệt nghiêm trọng nói:

- Sự cường đại của nó vượt xa tưởng tượng của anh. Trong vũ trụ, cách duy nhất có thể kìm chế nó chính là tìm được Thánh Kiếm.

- Thánh Kiếm! Dường như tôi đã gặp qua nó ở đâu rồi!

Vương Hạo suy nghĩ một lát, nếu hắn nhớ không lầm, Thánh Kiếm chắc hẳn là ở nơi nào đó của Thiên Đạo.

Vừa dứt lời, ánh mắt đầy hi vọng của tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt rơi vào người Vương Hạo, hi vọng Vương Hạo có thể lấy ra Thánh Kiếm cứu bọn họ một mạng.

Vương Hạo xoa xoa mặt mình, những người này đều nhìn hắn để làm gì? Lẽ nào dù đã thay đổi khuôn mặt cũng không thể ngăn cản vẻ đẹp bên trong của hắn?

Thịnh Văn Kiệt vội vàng hỏi:

- Vương huynh, anh từng nhìn thấy Thánh Kiếm ở đâu?

Vương Hạo thở dài nói:

- Thánh Kiếm ở nơi nào đó của Thiên Đạo, bởi vì khoảng thời gian trước công việc của Thiên Đạo rất nặng nề, cho nên hắn đã cố ý chạy đến vực sâu vũ trụ để nghỉ phép.

- Viu viu…

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức nghẹn lời, ngay cả tâm tư muốn quật chết Vương Hạo cũng có.

Tên này chém gió thật lợi hại, quả thực đã đạt đến trình độ tay không cắt lúa!

Còn nói Thánh Kiếm ở chỗ Thiên Đạo, nói cứ như hắn đã tận mắt nhìn thấy Thiên Đạo vậy.

Còn nói Thiên Đạo đi nghỉ phép ở vực sâu vũ trụ, nơi đó có thể nghỉ phép sao? Phải là đi độ kiếp mới đúng!

Từ phía xa, Triệu Y Linh nhìn Vương Hạo, cô vẫn không nghĩ ra, vì sao truyền thừa Lôi Thần của Vương Hạo lại ở trên người Vương Tiểu Bạch này.

- Vương Tiểu Bạch sao? Đó không phải là tên của thỏ cục cưng nhà mình sao? Lẽ nào hắn thực sự là Vương Hạo giả trang thành?

Mày liễu của Triệu Y Linh nhăn lại, cẩn thận quan sát Vương Tiểu Bạch, khí tức, dáng vẻ hoàn toàn khác Vương Hạo.

Nhưng loại cảm giác vô sỉ này lại khiến cô có cảm giác quen thuộc.

Triệu Y Linh lẩm bẩm nói:

- Nếu hắn thực sự là Vương Hạo, vậy liền có thể giải thích chuyện tại sao khi Chiến Vô Địch đánh mình, hắn lại nổi giận như vậy, nhưng hắn thật sự là Vương Hạo sao?

Đúng lúc này, Tiểu Hồ Ly kích động chạy tới:

- Y Linh, cô có cảm giác được Vương Tiểu Bạch kia chính là anh Vương Hạo không?

Triệu Y Linh khẽ gật đầu, lại lắc đầu:

- Hiện tại, chắc chắn Vương Hạo đang bị ý thức vũ trụ nhốt tại cấm vực, không có lý do gì có thể vượt ngục!

Mắt hạnh của Tiểu Hồ Ly phát sáng nhìn Vương Hạo:

- Không có gì là không thể, anh Vương Hạo là lợi hại nhất, hắn là tồn tại vô địch.

Triệu Y Linh trợn mắt, tức giận nói:

- Đừng háo sắc nữa, đợi lát nữa chúng ta hỏi một số câu rồi nói tiếp, tốt nhất là không nên làm ra chuyện hiểu lầm gì.

Tiểu Hồ Ly liên tục gật đầu, nhưng trực giác trong lòng lại mách bảo cô người này chính là Vương Hạo.

Lúc này, giọng nói Sở Thánh Hùng cấp bách kêu lên:

- Phong nhi, tại sao con lại có thể có Ma Kiếm? Con không biết mình không thể đụng vào thứ này sao?

Vẻ mặt Sở Phong đau khổ kêu lên:

- Con không biết thanh kiếm này là Ma Kiếm, nếu con biết, đánh chết con cũng sẽ không cầm nó!

Sở Thánh Hùng cả giận nói:

- Là ai? Ai đưa thanh kiếm này cho con.

Sở Phong vô cùng hối hận, nói:

- Là một lão tiền bối, hắn nói con có duyên với thanh kiếm này, liền đưa thanh kiếm này cho con, con thấy thanh kiếm này sắc bén nên cũng không suy nghĩ gì, trực tiếp cầm lên sử dụng.

Sắc mặt của mọi người ở đây đều đại biến, chuyện đưa kiếm này rõ ràng đã có âm mưu được vạch ra từ trước, người đó muốn thấy bọn họ bị Sở Phong giết chết!

Giọng nói Sở Thánh Hùng khẩn trương kêu lên:

- Phong nhi, sau này hãy nói tiếp việc này, con mau buông Ma Kiếm ra, nếu không sẽ không kịp.

- Con không khống chế được bản thân mình…

Vẻ mặt Sở Phong dữ tợn, hắn vô cùng muốn buông Ma Kiếm ra, nhưng lại có một ý thức đang khống chế hắn, khiến hắn cầm chặt Ma Kiếm.

Sở Thánh Hùng khẩn trương, chẳng lẽ sau khi cháu chết hắn lại phải mở to mắt nhìn con trai của mình cũng chết đi sao?

- Gào…

Sở Phong ngửa mặt lên trời hét lớn, một khí tức lạnh lẽo lập tức bạo phát, trong mắt hắn cũng dần dần mất đi thần thái.

- Không!!

Sở Thánh Hùng bi thương quát to, nỗ lực chạy về phía Sở Phong, cả đời hắn phấn đấu đều vì con cháu đời sau, hiện tại cháu đã chết, dù có chuyện gì hắn cũng không thể để con của mình chết đi.

- Lão Sở, mau trở lại, tiểu tử Sở Phong này đã trở thành người cầm kiếm.

Tộc trưởng của ba tộc khác đều khẩn trương, nhanh chóng tiến lên ngăn cản Sở Thánh Hùng.

- Thả tôi ra, tôi tuyệt đối không thể để Phong nhi xảy ra chuyện.

Sở Thánh Hùng liều mạng giằng co.

Mặt Sở Phong không đổi sắc, Ma Kiếm trong tay bạo phát ra ánh sáng màu đen tối tăm chói mắt, nhanh chóng đâm về phía Sở Thánh Hùng, không hề có chút do dự nào, không vì người này là phụ thân mình mà hạ thủ lưu tình.

Mắt của bốn tộc trưởng Thần tộc lớn chợt co lại, không dám thể hiện nữa, nhanh chóng trốn đi.

- Ầm ầm ầm…

Lúc này, tiếng nổ kinh thiên vang lên, từng sóng nhiệt vô cùng nóng cháy phun mạnh ra ngoài từ trong vết nứt trên mặt đất.

- Không tốt, viên tinh cầu này sắp nổ tung!

Sắc mặt của mọi người ở đây đều đại biến, nhanh chóng chạy về phía phi thuyền vũ trụ.

Khóe miệng Sở Phong cong lên thành một nụ cười tà ác:

- Không cần giãy dụa trước khi hấp hối, các người không chạy thoát được đâu…

Còn chưa dứt lời, Sở Phong đã vung vẩy Ma Kiếm trong tay, khiến từng khí tức tà ác bay vụt xung quanh kiếm quang, chỉ cần bị kiếm quang quét qua người, người đó đều tan thành mây khói, tro cốt cũng không còn.

Đúng lúc này, giọng nói của Triệu Y Linh đột nhiên khẩn trương kêu lên:

- Tiểu Hồ Ly, mau tránh đi!

Vương Hạo nhìn lại, chỉ thấy Triệu Y Linh ôm Tiểu Hồ Ly lăn qua một bên, một đường kiếm quang màu đen nhanh chóng xẹt qua, chém xuống một góc khuất của tinh cầu.

- Cmn, lão tử còn định tối nay sẽ đi tìm các cô nói chuyện nhân sinh, anh chém như vậy nếu chẳng may chém hỏng thì làm sao bây giờ!

Vương Hạo nổi giận đùng đùng hét với không trung:

- Tiểu Lộ Lộ, cô mau đưa Thánh Kiếm qua đây, nếu không tôi sẽ lấy nguyên bộ nội y của cô đi bán đấu giá.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cúi đầu vẽ vòng tròn, mang bộ dạng tôi không quen biết Vương Hạo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.