Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 681: Chương 681: Không đề




Tộc trưởng Thiên Thánh thần tộc Sở Thánh Hùng cười nói:

- Vốn tưởng rằng đây sẽ là trận chiến ác liệt, nhưng ai biết có thể đối phó dễ dàng như vậy.

Vương Thiên Dật đứng ra, kêu lớn:

- Bốn Thần tộc lớn nói không giữ lời, chuyên làm những hành vi của tiểu nhân như này hay sao?

Sở Thánh Hùng hừ lạnh một tiếng nói:

- Tiểu nhân thì tiểu nhân, còn tốt hơn là nhìn thấy từng tộc nhân chết đi!

Ba vị tộc trưởng của Thần tộc liên tục gật đầu, hai năm chiến tranh qua đã khiến cho bốn Thần tộc lớn bọn họ tổn thất không ít tộc nhân, đối với bốn Thần tộc lớn luôn có số lượng người ít ỏi, không thể nghi ngờ chuyện này chính là thương gân động cốt.

Đồng thời, đây cũng là lý do tại sao bọn họ phải đáp ứng quyết đấu cùng Hai cung Thiên, Tiên, bởi vì thực lực của bọn họ đang tiêu hao xuống.

Hiện tại có cơ hội tiêu diệt cao tầng của hai cung Thiên, Tiên, cho dù làm tiểu nhân bọn họ cũng sẽ không tiếc.

Sắc mặt cao tầng của hai cung Thiên, Tiên biến đổi, họ cảm giác tiếp theo sẽ có nguy hiểm.

Vương Thiên Dật nhíu mày lại, nếu như đứng ở góc độ bốn Thần tộc lớn, bọn họ làm như vậy không sai, vì tộc nhân cho dù trên lưng mang danh xấu cũng sẽ không tiếc.

Nhưng đứng ở góc độ đạo đức, bốn Thần tộc lớn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm ra hành vi này, thật sự khiến người ta không thể tiếp nhận được.

Hơn nữa còn hy sinh tính mạng của nhiều người như vậy để đổi lấy sự an toàn cho bọn họ, loại hành vi này càng làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, sau đó hắn hóa thành từng đạo tàn ảnh xuất hiện ở trước đám cao tầng của hai cung Thiên, Tiên, hắn dùng ngón út tay trái điểm nhẹ một cái ở trên người bọn họ, lập tức hóa giải tất cả chất độc trên người bọn họ.

Hạ Phong, Long San San mừng rỡ, vội vàng nói lời cảm ơn Vương Hạo.

- Cảm ơn tiểu huynh đệ cứu mạng!

Gương mặt Vương Hạo lộ ra vẻ chính khí nói:

- Bốn Thần tộc lớn thật đê tiện vô sỉ, tôi làm nhân sĩ chính nghĩa làm sao có thể nhìn thấy lại không quan tâm, mọi người mau ra tiêu diệt bốn Thần tộc lớn tà ác kia đi!

Hạ Phong, Long San San nặng nề gật đầu, lần này bọn họ nhất định phải cho bốn Thần tộc lớn biết, nói không giữ lời sẽ có kết quả gì.

- Anh họ thối tha!

Lâm Mộng Mộng phồng má, xiết chặt nắm đấm nhỏ hận không thể tiến lên đánh Vương Hạo một đấm để trút ra hết cơn giận.

Lẽ nào anh ấy không biết, ban thân anh ấy cũng có một nửa huyết mạch Thần tộc sao?

- Không tốt, tiểu tử này đã giải độc cho bọn họ rồi!

Sắc mặt bốn vị tộc trưởng của Thần tộc biến đổi, bọn họ nhanh chóng bay về phía cao tầng của hai cung Thiên, Tiên.

- Hừ, hiện tại đã muộn rồi!

Hai vị cung chủ Hạ Phong, Long San San hừ lạnh một tiếng, hóa thành hai đạo lưu tinh bay về phía bốn vị tộc trưởng Thần tộc.

Cao thủ của hai cung Thiên, Tiên đồng thời trở lên nghiêm túc, giải độc xong bọn họ lập tức vọt ra ngoài.

Sắc mặt cao thủ bốn Thần tộc lớn đại biến, nhanh chóng tiến lên trợ giúp tộc trưởng của bọn họ.

- Ầm ầm ầm...

Một giây tiếp theo, trong thiên địa vang lên từng tiếng nổ vang, xung quanh có khí tức cuồng bạo phát ra.

Vương Hạo lau mồ hôi trên trán, nhờ có gia sản hắn cướp sạch của một trăm linh tám vị thần thượng cổ, đồng thời dùng Dược Thần chỉ hấp thu tất cả linh thảo, linh dược bên trong, bằng không hắn thật sự không thể giải độc được cho những người này.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ lại khiến cho hai cung Thiên, Tiên và bốn Thần tộc lớn đánh nhau, thu được một trăm vạn điểm tội ác.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, trên người hắn lại có một ngàn sáu trăm vạn điểm tội ác, hắn có một lần cơ hội giảm giá siêu cấp, có thể điên cuồng mua sắm.

Đúng lúc này, một bóng người từ phía xa bay tới, nhìn kỹ lại thì đó là Sở Phong của Thiên Thánh thần tộc, cũng chính là đối thủ của Vương Thiên Dật.

- Vương Thiên Dật, chúng ta quyết một trận thư hùng đi!

Sở Phong quát to một tiếng, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm lớn màu đen bạo phát ra ánh sáng màu đen vô cùng chói mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quần chúng đứng ngoài xem đều tức giận mắng lớn.

- Bốn Thần tộc lớn đều là tiểu nhân đê tiện vô sỉ.

- Không sai, Vương Thiên Dật vì cứu chúng ta nên mới bị trọng thương, nhưng những người này lại còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

- Nếu như truyền thừa Chiến Thần của Vương Thiên Dật vẫn còn, Sở Phong căn bản không có khả năng chiến thắng.

- Không sai, tuy tu vi Vương Thiên Dật thấp, nhưng có truyền thừa Chiến Thần thêm vào, hắn nhất định chiến thắng Sở Phong.

...

Vương Hạo nhíu mày, ánh mắt rơi vào thanh kiếm lớn màu đen trong tay Sở Phong, hắn cảm giác bên trong thanh kiếm lớn này ẩn chứa một lực lượng vô cùng tà ác.

Vương Thiên Dật hào khí hô lên:

- Được, tôi đã sớm muốn chiến cùng anh, ngày hôm nay chúng ta chiến đấu một trận vui vẻ đi!

Vừa dứt lời, Vương Thiên Dật hóa thành một đường ánh sáng màu vàng bắn về phía Sở Phong.

- Ầm ầm ầm...

Sau khi ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu đen va chạm vào nhau, một tiếng nổ kinh thiên hoàn toàn vang vọng khắp thiên địa.

Đồng thời, một khí tức cuồng bạo cũng cuốn ra khắp mặt đất, giống như là một thanh đao gọt đi một tầng mặt đất, khiến mặt đất trụi lủi không còn lại gì cả.

- Không thể nào!

Vẻ mặt Vương Hạo chấn động nhìn Vương Thiên Dật, hắn hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao Vương Thiên Dật đã mất đi truyền thừa Chiến Thần của người cha, lại có thể cứng rắn đỡ một kiếm này của Sở Phong.

Thịnh Văn Kiệt kinh ngạc kêu lên:

- Vương Thiên Dật lại có thể luyện thành thuật đại tín ngưỡng!

- Thuật đại tín ngưỡng?

Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ, rõ ràng hắn chưa từng nghe qua thứ này.

Thịnh Văn Kiệt giải thích:

- Tín ngưỡng, mỗi một người đều có. Ví dụ như tín ngưỡng về tiền, tín ngưỡng thần linh... không cần quan tâm là loại tín ngưỡng gì, chúng đều có một loại lực tinh thần, người tu luyện thuật đại tín ngưỡng, có thể tập trung lại những tinh thần lực đó, sau đó hóa thành thành lực lượng của bản thân, khiến cho mình trở lên mạnh mẽ vô hạn.

- Biến thành mạnh mẽ vô hạn? Sẽ không kinh khủng như vậy chứ?

Vương Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn người cha tiện nghi này, trong vũ trụ không có gì nhiều, chỉ có nhân khẩu là nhiều, nếu như có thể thu thập được, muốn chém Thiên Đạo chắc không khó!

Thịnh Văn Kiệt khẽ gật đầu.

- Thuật đại tín ngưỡng đặc biệt khủng khiếp, một khi luyện thành sẽ cách vị trí Chí Tôn không xa.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn trời, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Băng Lộ lại nói, cha hắn có thể thành tựu uy danh cái thế.

Một vị Chí Tôn tương lai, cho dù là muốn không nổi danh cũng có chút khó khăn!

Thịnh Văn Kiệt thở dài nói:

- Bây giờ còn cách ngày Vũ trụ đại loạn không còn xa nữa, đây là một thời đại bạo động còn hơn cả thời đại thượng cổ, các thần thượng cổ, bốn đại Chí Tôn, Chí Tôn tương lai, thiên tài siêu cấp... Cũng không biết những người này sẽ va chạm, phát sinh ra tia lửa thế nào.

Vương Hạo xắn tay áo lên, lại cười nói:

- Không nên đa sầu đa cảm như vậy, ông ở thời đại thượng cổ đã đánh ra một danh hiệu Quái Kiệt Thánh Sư, lẽ nào hiện tại còn không được sao?

- Ha ha...

Thịnh Văn Kiệt cười ha hả.

- Vương huynh nói không sai, nam tử hán đại trượng phu không nên khiếp sợ khiêu chiến, cần gì quan tâm hắn ở thời đại nào, hắn vẫn không thể ngăn được tôi một lần nữa bay lên trời.

Lâm Mộng Mộng lôi kéo Vương Hạo, dùng giọng điệu cấp bách kêu lên:

- Anh họ, vợ của anh gặp nguy hiểm.

Sắc mặt Vương Hạo trong nháy mắt lạnh xuống, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chiến Vô Địch nhanh chóng bay về phía Triệu Y Linh, rõ ràng dự định bắt lấy Triệu Y Linh.

- Mẹ nó, thật sự coi lão tử là người chết à!

Vương Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt một luồng sát khí lạnh lẽo đến mức tận cùng từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, tràn ngập ở trong thiên địa, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ tới cực độ.

Đồng tử Sở Thánh Hùng chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Đây là khí tức giết chóc của Tu La đạo, lẽ nào đứa trẻ này là người trong Thiên Thánh thần tộc chúng ta, hơn nữa còn từng tiến vào Tu La đạo?

Lâm Mộng Mộng hoàn toàn phát điên rồi, vì sao anh họ này lại có nhiều bí mật như vậy, nhưng cô lại không nhìn thấy được gì cả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.