Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 680: Chương 680: Mẹ tôi không cho chơi với thằng khờ!




- Ha ha…

Chiến Vô Địch cười lớn, vẻ mặt có sự hưng phấn nói không ra.

- Xiu…

Ngay lúc này, một âm thanh rất nhỏ vang lên khiến toàn thân của Chiến Vô Địch nổi da gà, đây là tiếng vang của vật thể nào đó di động xé không khí ra.

Kẻ địch tập kích!

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Chiến Vô Địch.

Nhưng khiến Chiến Vô Địch buồn bực chính là những người này đã trúng thuốc diệt thần cấp mười, không có lý do nào còn ai có thể phát ra công kích như vậy?

Không kịp suy nghĩ kỹ, thân thể của Chiến Vô Địch theo bản năng hơi bước về phía trước một bước, thân thể tránh ra như cơn gió nhẹ.

Đồng thời, khóe mắt cũng nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy quanh người Vương Hạo xuất hiện lôi quang, cự kiếm thiên ma trong tay bộc phát ra một đường huyết quang đỏ tanh lóe sáng giống như trường hồng, bộ dáng tiến về phía trước đâm thẳng vào ngực của hắn.

- Vì sao thằng nhãi này lại không bị trúng độc?

Chiến Vô Địch giương mày, suy nghĩ muốn giết chết Vương Hạo trong lòng hắn càng kiên định.

Phải biết rằng hắn chính là Dược Thần cấp chín, loại thiên tài siêu cấp này đối với hắn chính là một linh dược siêu cấp, chỉ cần thủ pháp luyện chế đúng, vậy thì có thể luyện chế Vương Hạo thành một đan dược, từ đó tăng cường thiên phú của hắn.

- Hiện giờ mới tránh, anh không thấy trễ rồi sao?

Vương Hạo khinh miệt bĩu môi, thân thể lập tức biến thành bảy người.

Cự Kiếm Phá Thiên Quyết: kiếm thứ ba, hoạn ảnh phân thân chém!

Chiến Vô Địch híp mạnh đồng tử, bóng dáng lắc lư chớp hiện như sấm sét.

Đồng thời, bảy người Vương Hạo cũng từ bảy góc độ khác nhau đâm vào các điểm trọng yếu của Chiến Vô Địch.

- Cho dù anh là thiên tài cũng không thể là đối thủ của các thần thượng cổ!

Chiến Vô Địch hừ lạnh một tiếng, thân thể dừng mạnh xuống, không lui ngược lại tiến lên, ép bức phân thân của Vương Hạo.

Khi đến chỗ cách Vương Hạo ba mét, lập tức phóng thích ra một vòng sáng màu vàng phạm vi ba mét.

- Lĩnh vực của thần!

Thân thể của Vương Hạo khom xuống một cái thật mạnh, cảm giác một ngọn núi khổng lồ đè lên người, khiến cho tốc độ, lực lượng của hắn cũng trong nháy mắt bị ức chế hơn một nửa.

- Tiểu tử, cậu hãy ngoan ngoãn biến thành đan dược trong miệng tôi đi!

Chiến Vô Địch cười lớn một tiếng, trường thương màu vàng trong tay giống như sao chổi quét ngang bầu trời mà tới, chỉ thẳng vào giữa chân mày của Vương Hạo.

Ngay thời điểm này, một âm thanh thản nhiên chính khí vang khắp thiên địa.

- Loại tiểu nhân bỉ ổi như anh cũng xứng làm Chiến Thần…

Chưa nói dứt lời, chỉ nhìn thấy một đường ánh sáng màu vàng lóe qua, khí tức cuồng bạo kia rất không khách khí đâm trúng Chiến Vô Địch.

- Phụt phụt…

Ngay lập tức, Chiến Vô Địch phun ra một miệng máu tươi, khí tức cũng trong nháy mắt bị yếu xuống.

Đồng thời, một nam tử soái khí tướng mạo cực kỳ khí thế xuất hiện trước mặt Vương Hạo, trên người hắn có một loại khí thế giống như đỉnh thiên lập địa, khiến người ta nhìn thấy liền có cảm giác an toàn khó hiểu.

- Vương Thiên Dực!

Tất cả mọi người đều kinh hô lên, người này không phải Vương Thiên Dực thì là ai.

Sắc mặt của Chiến Vô Địch giận dữ quát:

- Anh được truyền thừa của tôi, còn dám ra tay với tôi!

Vương Thiên Dực hừ lạnh một tiếng.

- Nếu tôi biết Chiến Thần thượng cổ là loại tiểu nhân bỉ ổi như anh, cho dù anh tặng cho tôi truyền thừa tôi cũng sẽ không lấy.

Vừa dứt lời, Vương Thiên Dực bấm ra một đạo chỉ quyết, một giọt sáng màu vàng ngưng tụ thành hình trên đầu ngón tay.

- Chiến Thần truyền thừa!

Tất cả mọi người kinh hô một tiếng, vẻ mặt không tin được nhìn Vương Thiên Dực, gã này sẽ không dự định từ bỏ truyền thừa của Chiến Thần thượng cổ thật chứ?

Vương Hạo xoa xoa giữa chân mày, cảm giác con trai ruột thiên đạo đều khờ khạo, nhân phẩm của Chiến Thần thượng cổ không tốt có liên quan chút nào đến truyền thừa của hắn chứ?

Chẳng lẽ ông bố này không biết lực lượng không phân chính tà, chỉ xem tâm thuật có chính hay không sao?

Tỷ như hắn thì biết rất nhiều tà thuật, nhưng bởi vì trong lòng có chính nghĩa, cho nên vẫn bị thế nhân ca tụng là chúa cứu thế.

- Ầm!

Vương Thiên Dực quát lớn một tiếng, một phát nắm lấy giọt sáng màu vàng, sau đó dùng lực nắm thật chặt.

- Ầm ầm ầm…

Ngay lập tức, một đường âm thanh ầm ầm từ trong tay Vương Thiên Dực vang lên, chỉ thấy giọt sáng màu vàng hóa thành từng giọt mưa vàng phát tán tứ phía.

Giây phút này, thiên địa yên lặng không có tiếng động.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hạt mưa màu vàng rơi trên bầu trời, trực tiếp in hai chữ khờ khạo trên đầu của Vương Thiên Dực.

Bọn họ không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ, thật sự sẽ có người bóp nổ truyền thừa của Chiến Thần thượng cổ.

- Đây là…

Vương Hạo giơ bàn tay ra, tiếp nhận một giọt mưa màu vàng, cảm nhận được bên trong có một năng lượng kỳ lạ.

Thịnh Văn Kiệt đột nhiên cười lớn.

- Ha ha, hay cho một Vương Thiên Dực, vì cứu những người không hề liên quan, lại chính tay hủy đi truyền thừa của Chiến Thần, dùng năng lượng trong truyền thừa của Chiến Thần giúp mọi người giải độc, anh là một hán tử, một hán tử đỉnh thiên lập địa.

- Cái gì?

Tất cả mọi người trong nháy mắt kinh hô lên, phát hiện độc tố trong cơ thể của mình đang giảm dần, nhiều nhất mười phút thì có thể hoàn toàn giải độc.

- Hoa hoa…

Âm thanh bừng tỉnh khắp toàn trường vang lên, tất cả mọi người nhìn Vương Hạo với ánh mắt không còn là khờ khạo nữa, mà đang nhìn anh hùng, một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, chỉ có loại người này mới xứng với danh Chiến Thần.

- Phụt phụt…

Vương Thiên Dực đột nhiên phun ra một miệng máu tươi, khí tức cũng ngay tức khắc yếu đi.

- Ôi…

Vương Hạo thở dài một hơi, lên trước đỡ Vương Thiên Dực, có một ông bố khờ khạo như vậy thật sự sỉ nhục danh tiếng đại phản phái của hắn đấy!

Vương Thiên Dực quan sát Vương Hạo một cái, không nhịn được hỏi:

- Tiểu huynh đệ này, tôi cảm thấy cậu rất quen, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu?

Vương Hạo quả quyết lắc đầu nói:

- Tôi không thể nào quen biết ông, mẹ tôi từng nói, đừng bao giờ chơi với thằng khờ!

Vương Thiên Dực không nhịn được cười lên.

- Mẹ của cậu cũng thật là thực tế, vừa nhìn thì biết là loại nữ nhân thích so đo tính toán, tiểu huynh đệ cậu đừng bao giờ nghe lời bà ấy, nam tử hán đại trượng phu nên đỉnh thiên lập địa, hào khí xông thiên, không thể so đo tính toán như nữ nhân có biết không?

Hai mắt của Lâm Mộng Mộng đột nhiên sáng lên, nhanh chóng lấy ra vòng tay thông minh, vẻ mặt cười gian chụp lại toàn bộ cảnh này, nàng quyết định sau khi trở về lấy ra cho cô cô của nàng thưởng thức thật tốt.

- Tên khốn đáng chết!

Chiến Vô Địch cắn răng nghiến lợi, sắc mặt trầm mặc đáng sợ.

Hắn vì có được hai lôi linh thể, cố ý lấy ra thuốc diệt thần cấp mười để giết người diệt khẩu, dự định làm mọi chuyện một cách gọn gàng sạch sẽ để đề phòng rủi ro, nhưng ai biết nửa đường còn đánh ra một Vương Thiên Dực.

Không chỉ hủy đi tất cả tính toán của hắn, còn khiến hắn vô hình trung có thêm nhiều kẻ thù như vậy.

Ngay thời điểm này, một tiếng cười vang lên.

- Ha ha… Toàn bộ cao tầng của hai cung Thiên, Tiên đều trúng độc rồi, lần này còn cần quyết đấu nữa sao?

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn thấy tộc trưởng của bốn Thần tộc lớn đang lơ lửng trên không trung, sau lưng còn có một đám cao thủ thần tộc.

- Không hay rồi!

Sắc mặt của hai người Hạ Phong, Long San San đại biến, nếu bốn Thần tộc lớn một lưới bắt hết bọn họ, vậy Hai cung Thiên, Tiên cũng không còn thực lực chống lại bốn Thần tộc lớn nữa.

Ánh mắt Vương Hạo đột nhiên sáng lên, hiện giờ mâu thuẫn hai bên đang sát với giới hạn cuối cùng, chỉ cần hắn khiêu khích một chút, nhất định sẽ khiến bọn họ cải tà quy chính, trở về tiếp tục chiến đấu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.