Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 791: Chương 791: Ba Đại Cự Đầu




Vương Hạo hỏi:

- Các ông nói phát tài là có ý gì?

Khóe miệng bốn Đại Chí Tôn cong lên cười mỉm, chỉ cần Vương Hạo có hứng thú, chuyện phía sau dễ nói rồi.

Vô Cực Tử Thần trầm giọng nói:

- Chúng tôi nhận được một manh mối quan trọng, có thể tìm được bảo tàng Sát Thần Lạc Thiên trong truyền thuyết.

- Sát Thần Lạc Thiên?

Trong nháy mắt Vương Hạo trở lên hứng thú, người được gọi là sát thần, chắc chắn đã giết không ít người, cái này cũng có ý nghĩa giá trị con người của hắn tuyệt đối không đơn giản.

Cực Quang Minh Thần giải thích:

- Người này chinh chiến hơn nghìn vạn vũ trụ, thu thập vô số kỳ trân dị bảo, vô số pháp tắc tinh thạch, sau đó mang những bảo bối này dấu đi.

Vũ Diệu Ma Thần thở dài nói:

- Nhưng theo Lạc Thiên chết đi, những bảo bối này cũng không rõ tung tích, mãi đến gần đây mới có người phát hiện ra một chút manh mối.

Hai mắt Vương Hạo lóe ra một ánh sáng tham tiền màu vàng trước đây chưa từng thấy, hội tụ bảo bối của hàng nghìn hàng vạn vũ trụ, nghĩ một chút thôi cũng làm cho người ta kích động muốn đi tiểu rồi!

Tiểu Bạch cũng cảm thấy vui sướng không kém, không chỉ đôi mắt ti hí lóe ra ánh sáng màu vàng mà ngay cả nước bọt cũng đã chảy ra.

Tim tất cả mọi người ở đó chợt đập thình thịch, bọn họ bị bộ dạng của một người một thỏ hù dọa.

Đồng thời, trong lòng bốn Đại Chí Tôn cũng không nắm chắc, cho loại người vừa tham tài lại vừa có thực lực cùng đi tìm bảo, bọn họ thật sự còn nhận được một phần của bảo tàng sao?

Vũ Diệu Ma Thần nhắc nhở:

- Cho dù chúng ta biết một chút manh mối bảo tàng Sát Thần Lạc Thiên, nhưng những người khác cũng phát hiện ra chuyện này, nhất là ba đại cự đầu, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với bảo tàng Sát Thần Lạc Thiên.

- Ba đại cự đầu?

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:

- Cái này lại là vật gì?

Hỗn Độn Thiên Thần giải thích:

- Ở trong vũ trụ đa nguyên có hàng nghìn hàng vạn vũ trụ, tồn tại ba thế lực lớn, lão đại của bọn họ chính là ba đại cự đầu, một là minh chủ đại liên minh hòa bình vũ trụ, Khiếu Thiên, một người là Ma Chủ của đại liên minh hủy diệt vũ trụ, Âu Hoàng, người cuối cùng là bá chủ của Tam Thần Sơn, Bắc Hiên.

- Bọn họ đều rất mạnh sao?

Vương Hạo không nhịn được hỏi.

Băng Lộ đảo mắt, tức giận nói:

- Ba vị này đều là người nắm giữ vũ trụ Thiên cấp trong tay, hơn nữa còn mạnh hơn so với người nắm giữ vũ trụ Thiên cấp trong tay nhiều lắm, cậu nói xem họ có mạnh hay không?

Vô Cực Tử Thần sợ run cả người nói:

- Năm đó bốn người chúng tôi may mắn gặp mặt bá chủ Tam Thần Sơn, Bắc Hiên, một ánh mắt của ông ta cũng khiến người ta có loại cảm giác linh hồn xuất khiếu, tôi thật sự không dám tưởng tượng khi ông ấy ra tay sẽ là cảnh tượng thế nào.

- Tam Thần Sơn? Đây là địa phương nào? Tên vũ trụ sao?

Vẻ mặt Vương Hạo mờ mịt hỏi.

Cực Quang Minh Thần nuốt nước miếng nói:

- Lúc này nó chưa được xem như là vũ trụ, nhưng cũng có thể nói là vũ trụ, bởi vì nó là sử dụng chín trăm chín mươi chín vũ trụ Thiên cấp không có bất kỳ tổn thương nào chồng chất lại, tạo ra một chỉnh thể, không phải là từng viên tinh cầu.

- Mẹ nó, khí phách như thế?

Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, cảm giác đây mới là cảnh giới cao nhất của việc thích thể hiện, chính là phải không giống với người khác.

- Chín trăm chín mươi chín Vũ trụ Thiên cấp chồng chất thành?

Băng Lộ nuốt nước miếng, tâm thần bị chấn động mãnh liệt, thật lâu không có cách nào bình tĩnh.

Vương Hạo không nhịn được quan sát bốn Đại Chí Tôn, hiếu kỳ hỏi:

- Đồ mà tồn tại này coi trọng, các ông cũng có lá gan chém giết?

Bốn Đại Chí Tôn cười nói:

- Chúng tôi cũng biết trọng bảo không chiếm được, chỉ dự định ở vòng ngoài nhặt chút bảo vật sót lại thôi.

Vương Hạo làm ra vẻ mặt khinh bỉ nói:

- Thật là không có chí khí, ba đại cự đầu là con chim gì, lần này lão tử tự thân xuất mã, bảo đảm khiến cho bọn họ tay không ra về.

Bốn Đại Chí Tôn đảo mắt, cảm giác vị tiểu bằng hữu này đã thổi con bò nhỏ thành vũ trụ rồi, ép cho người ta dù ngước mắt nhìn lên cũng không thấy được.

Đúng lúc này, Sở Thiên Phách phi thân tiến lên phía trước nói:

- Không biết lão phu có tư cách cùng với mọi người phát tài hay không?

Vẻ tươi cười trên mặt bốn Đại Chí Tôn càng tăng lên, có Sở Thiên Phách gia nhập bọn họ tuyệt đối như hổ thêm cánh.

Vương Hạo mất hứng nói.

- Tôi nói ông già này, ông tuổi đã cao nên ở nhà an hưởng tuổi già đi, nếu chẳng may chết vểnh râu, tôi cũng không nhặt xác cho ông đâu.

- Đứa con bất hiếu này!

Sở Thiên Phách nổi trận lôi đình quát.

- Cẩn thận lão phu phạt ngươi đi Anh Linh Cung viết ba trăm lần Hiếu Kinh.

Vương Hạo bĩu môi nói.

- Một tòa cung điện trống rỗng, ai thèm đi vào trong đó chứ?

- Cung điện trống rỗng?

Sở Thiên Phách sửng sốt, bên trong Anh Linh Cung đều là di thể các anh hùng của bốn Thần tộc lớn bọn họ, làm sao có thể nói là trống rỗng?

Sở Thánh Hùng sợ vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói:

- Lão tổ tông tha mạng, di thể trong Anh Linh Cung ngoại trừ thần tộc Thiên Minh ra, tất cả đều biến mất không thấy.

- Tại sao có thể như vậy được?

Trong nháy mắt, gương mặt Sở Thiên Phách trở nên âm u lạnh lẽo.

Sở Thánh Hùng liền vội vàng nói.

- Là Vương Hạo, hắn giả mạo lão tổ tông Thiên Thánh thần tộc chúng ta, sau đó không biết dọn những di thể kia đi đâu rồi.

- Ông già này thật là đáng ghét, lại dám vu oan hãm hại cho một đại anh hùng như tôi.

Vương Hạo tỏ ra tức giận nói:

- Có ai không biết người được các ông mời trở về thần tộc Thiên Thánh gọi là Vương Tiểu Bạch, giờ lại nói tới Vương Hạo tôi là có chuyện gì?

Vẻ mặt tất cả mọi người ở đó đều biến thành màu đen, họ phát hiện bản lĩnh trợn mắt nói mò của tên khốn kiếp này lại trở nên mạnh mẽ rồi, bây giờ còn có người nào không biết Vương Hạo và Vương Tiểu Bạch là một người?

Vương Hạo đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, cười ha hả nói:

- Thật ra những di thể kia không còn cũng tốt, như vậy khi các ông thấy lão tổ tông, cũng không cần quỳ xuống nữa!

Nói xong, Vương Hạo trả lại cho Sở Thánh Hùng một ánh mắt ông quá kiếm lời rồi.

- Vèo...

Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đó ngã ra, đối với loại người giỏi ngụy biện như Vương Hạo họ hoàn toàn phục rồi.

Vẻ mặt Sở Thiên Phách biến đổi, khoát tay áo nói:

- Chuyện này dừng ở đây, sau này không ai được phép nói ra nữa.

- Vâng!

Sở Thánh Hùng ủy khuất, cảm giác lão tổ tông thật sự thật không chí khí, lại có thể thỏa hiệp như vậy.

Trong lòng Sở Thiên Phách kêu to, đánh thì đánh không nổi, mắng lại kéo xuống thù hận, ngoại trừ thỏa hiệp, còn có thể làm sao?

Băng Lộ lôi kéo Vương Hạo, nhắc nhở:

- Nếu như anh muốn rời khỏi vũ trụ đa nguyên, trước tiên nhớ giao ra thân phận của Thiên Đạo, Thiên Đạo không thể rời đi trong thời gian quá dài, bằng không pháp tắc vũ trụ nhất định bị bạo động.

Vương Hạo lập tức bấm ra một đạo chỉ quyết, dùng sức đối với Băng Lộ một chút.

Lúc này, khí tức của Băng Lộ trong nháy mắt dâng lên, rất nhanh liền vượt qua bốn Đại Chí Tôn.

Vẻ mặt Băng Lộ bất ngờ, không hiểu nổi Vương Hạo từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy.

Vương Hạo lộ ra vẻ tươi cười như hồ ly trộm được con gà, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu hô to một câu, yêu tinh ăn của lão Tôn ta một gậy.

Trong lòng Băng Lộ chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc này, một tiếng cười khiến cho thân thể người ta nhũn ra truyền đến.

- Anh Vương Hạo, em nhớ anh muốn chết!

- Vèo...

Lúc này, một âm thanh xé gió vang lên.

Vương Hạo sửng sốt, chỉ thấy một bóng người màu đỏ nhanh chóng xông vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn.

Đồng thời, còn có một mùi hương quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn tràn vào chóp mũi hắn.

Đây là mùi thơm trên thân Tiểu Hồ Ly Mộng Kỳ nhà hắn.

Vương Hạo cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Hồ Ly phát ra khí tức mềm yếu, giống như hoa sen trong nước không chịu được gió nhẹ, trong nháy mắt kích phát ý muốn bảo hộ của nam nhân và dục vọng muốn chinh phục...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.