- Anh nhìn người ta như vậy làm gì?
Tiểu Hồ Ly ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Hạo, sau đó nhanh chóng chôn đầu nhỏ ở trong lòng Vương Hạo, toàn thân tỏ ra thẹn thùng.
- Sao anh có cảm giác em giống như bình thường vậy?
Vương Hạo quan sát Tiểu Hồ Ly, phát hiện khí chất của cô phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, mỗi một nụ cười đều lộ ra mị lực vô cùng, khiến cho cơ thể hắn vọt ra một cơn tức vô danh.
Tiểu Hồ Ly hiếu kỳ hỏi:
- Chỗ nào không giống?
Vương Hạo nâng cằm Tiểu Hồ Ly, cười xấu xa nói:
- Trở nên có mị lực hơn trước, khiến cho anh muốn ngừng mà không được?
- Anh thật là xấu!
Mặt Tiểu Hồ Ly đỏ đến mức sắp giọt ra máu, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra một loại mị hoặc vô hạn.
- Thiên Hồ!
Sắc mặt bốn Đại Chí Tôn biến đổi, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
- Thiên Hồ?
Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ, hắn đã sớm nghe Tiểu Hồ Ly nói qua về cái tên Thiên Hồ này, nhưng vẫn không biết Thiên Hồ là giống gì.
Sắc mặt Hỗn Độn Thiên Thần tỏ ra nghiêm trọng nói:
- Thiên Hồ là một chủng tộc kỳ lạ, các cô không chỉ có nụ cười có thể khiến cho hàng nghìn hàng vạn cường giả thuần phục, mà cũng có thể cười khiến cho hàng nghìn hàng vạn cường giả chiến đấu cho các cô ấy.
Cực Quang Minh Thần hít sâu một cái nói:
- Trong vũ trụ đa nguyên có một vị Thiên Hồ đứng đầu, cô ta chỉ dựa vào một cái mỉm cười, lại có thể khiến cho hàng nghìn hàng vạn người đứng đầu vũ trụ tự nguyện đưa lên tinh thạch pháp tắc.
Vô Cực Tử Thần tiếp tục nói:
- Nhưng muốn làm được điểm ấy, phải nghĩ ra biện pháp khiến cho huyết mạch Thiên Hồ càng thêm tinh thuần mới được.
- Không thể nào?
Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ, vì sao hắn hoàn toàn không bị Tiểu Hồ Ly mê hoặc? Cảm giác lúc này chẳng qua là loại kích động nguyên thủy nhất mà thôi!
Đồng thời, Vương Hạo cũng cảm giác mình và Tiểu Hồ Ly trời sinh một đôi, nàng mỉm cười một cái có thể khiến cho hàng nghìn hàng vạn nam nhân điên cuồng, một cái mỉm cười của hắn cũng có thể khiến cho hàng nghìn hàng vạn nữ nhân điên cuồng.
- Sở dĩ cậu không có bị quyến rũ là bởi vì mị lực Thiên Hồ vô hiệu đối với người cô ấy thương!
Băng Lộ chua chát nói.
Mặt Tiểu Hồ Ly trong nháy mắt đỏ bừng, nhanh chóng chôn đầu nhỏ ở trong lòng Vương Hạo không ra.
Vương Hạo lắc đầu, vẻ mặt rắm thối nói:
- Quả nhiên, không ai có thể chống đỡ mị lực của anh đây!
Vũ Diệu Ma Thần cau mày nói:
- Trước đây chúng tôi cùng từng gặp người thức tỉnh huyết mạch Thiên Hồ, nhưng tất cả bọn họ đều không có mị lực cường đại như cô bé kia, lẽ nào vũ trụ Bàn Cổ của chúng ta cũng sẽ cho ra một Thiên Hồ đứng đầu sao?
Băng Lộ khẽ nói:
- Sau khi hấp thu pháp tắc vũ trụ Thiên Phật, vũ trụ Bàn Cổ của chúng ta nhận được sự tiến hoá toàn diện, con hồ ly này vừa lúc đột phá cực hạn, trở thành hồ ly tinh trong truyền thuyết.
Tiểu Hồ Ly ngẩng cái đầu lên, tức giận trừng mắt với Băng Lộ nói.
- Tôi không phải là hồ ly tinh, tôi là Hồ nữ!
- Có gì khác nhau sao? Đều là hồ ly mà!
Băng Lộ liếc mắt nhìn Tiểu Hồ Ly, sau đó thản nhiên nói:
- Tôi vừa trở thành Thiên Đạo, cần phải đi về bế quan củng cố.
Vừa dứt lời, Băng Lộ lại lập tức biến mất.
Vương Hạo có phần sững sờ, đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ là ghen tị sao?
Tuy nhiên hòa thượng chạy trốn, không bỏ được miếu, chờ hắn đối phó con Tiểu Hồ Ly mê người này xong, lại đi đối phó vị mỹ nữ Thiên Đạo kia, không đúng, hắn còn có vị nữ tướng quân Triệu Y Linh chưa giải quyết xong nữa.
- Ôi!
Vương Hạo thở dài nói:
- Để cho cô chạy, lần sau cô chỉ có thể chơi hàng dùng rồi, tuy nhiên hàng dùng rồi cũng có lợi ích của hàng dùng rồi, đó chính là kinh nghiệm đủ, không đúng, mình không có khả năng là hàng, là giá trị nhan sắc tốt nhất trong toàn bộ vũ trụ, chong chóng đo chiều gió trong giới thời thượng...
Tất cả mọi người ở đó đều xấu hổ, gặp phải loại người không biết xấu hổ như này, bọn họ còn có thể nói gì?
Cực Quang Minh Thần ôm quyền nói:
- Vương Hạo, lần tìm bảo này có rất nhiều nguy hiểm, hi vọng cậu có thể thông báo cho ba người Bất Tử Hiên Thiếu, Quái Kiệt Thánh Sư, Tri Thiên Mệnh biết.
- Ba đại kỳ nhân?
Vương Hạo có phần sững sờ, Cực Quang Minh Thần không nói, hắn thiếu chút nữa đã quên rồi, em họ của hắn còn đang trong Tiên Linh cầu nữa.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo vung tay lên, chỉ thấy năm người Lâm Mộng Mộng, Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Ái Nhi xuất hiện với vẻ mặt mờ mịt.
Vương Hạo quan sát mấy người, phát hiện Lăng Tiêu, Ái Nhi đã đạt tới Thiên Vị cảnh cấp tám, hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng đạt tới Thiên Vị cảnh cấp năm.
Về phần tu vi Lâm Mộng Mộng càng khủng khiếp hơn, trực tiếp đạt tới Thần Vị cảnh cấp ba.
- Con mẹ nó, các ngươi ăn Xu-đan đỏ à, hay là uống nước cống ngầm? Làm sao có thể đột phá nhanh như vậy?
Vương Hạo kinh ngạc kêu lên một tiếng, bộ dạng giống như gặp quỷ vậy.
Bốn người Lăng Tiêu, Ái Nhi, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu chỉ về phía Lâm Mộng Mộng, ý nói tất cả những điều này đều là do cô giở trò quỷ.
Lâm Mộng Mộng ngẩng cao cái đầu nhỏ lên, kiêu ngạo nói:
- Muội quát hỏi Tiểu Bạch xem Yêu Son Yêu Cao ở chỗ nào, sau đó cướp của người giàu chia cho người nghèo, nâng cao tất cả người của tướng quân lên tới Thiên Vị cảnh.
- Cái gì...
Tiểu Bạch hét lên một tiếng, cà rốt trong tay trực tiếp rơi xuống, sau đó thân thể nhất thời co rút lại, trợn mắt một cái giống như đột nhiên bị tắc nghẽn cơ tim vậy.
- Tiểu Bạch!
Tiểu Hồ Ly đau lòng đón lấy Tiểu Bạch, sau đó ôm vào trong lòng.
-Oa oa... Thỏ bảo bảo năm nay mới lên năm tuổi, nhưng đã biến thành kẻ nghèo hèn rồi, thỏ bảo bảo không thiết sống nữa...
Tiểu Bạch ghé vào trong lòng Tiểu Hồ Ly khóc rống lên, khóc đến mức người nghe cũng cảm thấy thương tâm rơi lệ.
Vương Hạo thoả mãn khẽ gật đầu, cuối cùng cũng làm cho con thỏ này mất sạch tài sản, đồng thời còn không liên quan đến mình, quả thực hoàn mỹ!
- Tri Thiên Mệnh, đã lâu không gặp!
Bốn Đại Chí Tôn lễ phép tiến lên vấn an.
Thân thể Lâm Mộng Mộng run lên, khí chất trong nháy mắt xảy ra đại biến, cảm khái nói:
- Cuối cùng bốn vị cũng trở về!
Vũ Diệu Ma Thần gật đầu nói:
- Lần này chúng tôi trở về, là muốn đi thăm dò bảo tàng của Sát Thần Lạc Thiên, hi vọng ngài cũng có thể đi cùng.
Lâm Mộng Mộng trầm mặc một hồi, mới nói:
- Bảo tàng của Sát Thần Lạc Thiên là thật.
Bốn Đại Chí Tôn mừng rỡ, trong nháy mắt tảng đá lớn trong lòng được để xuống.
Lâm Mộng Mộng lại mở miệng nói:
- Lần này tin tức bảo tàng Lạc Thiên xuất thế sẽ truyền ra khắp vũ trụ đa nguyên, đối thủ của các người sẽ không đơn giản!
Nụ cười trên mặt bốn Đại Chí Tôn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như một hai thế lực biết thì bọn họ còn tuyệt đối nắm chắc nhận được một phần bảo tàng.
Nếu toàn bộ vũ trụ đa nguyên đều biết thì không cần nghĩ cũng biết độ khó của nó lớn tới mức nào.
Lâm Mộng Mộng bấm ngón tay tính toán nói:
- Hiện nay Bất Tử Hiên Thiếu, Quái Kiệt Thánh Sư đang ở tinh hệ Ngân Hà trong Tinh Vực, hình như tham gia thi đấu trận vườn trường gì đó.
- Thi đấu trận vườn trường?
Bốn Đại Chí Tôn có phần sững sờ, lấy bản lĩnh của hai vị này còn cần tham gia loại thi đấu vườn trường nữa sao? Đây là thích đi thể hiện rồi!
Vương Hạo bấm ngón tay tính toán, hầm hừ nói:
- Hai tên khốn kiếp không biết xấu hổ, lại dám ở địa bàn của lão tử hoá trang ép người.
Nói xong, Vương Hạo dẫn theo mấy người Tiểu Hồ Ly, Lâm Mộng Mộng, Lăng Tiêu, Ái Nhi, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lập tức biến mất.
Sau khi Vương Hạo biến mất, một uy áp đáng sợ đến cực điểm đột nhiên hạ xuống, bốn Đại Chí Tôn bị doạ tới mồ hôi lạnh tuôn ra...