Tinh hệ Ngân Hà.
Đấu Vũ Tinh.
Ở đây đang tiến hành một cuộc thi đấu luận võ lớn, có phát sóng trực tiếp đến toàn bộ nhân loại.
Thứ tự tham gia thi đấu là bốn trường Đại học trọng điểm, học viện bình dân, học viện Hoàng Gia, học viện quý tộc.
Khu nghỉ ngơi của học viện Hoàng Gia.
Một đám con cháu quý tộc nơm nớp lo sợ đứng ở phía sau hai người thiếu niên, giống như người hầu vậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút.
Hai tên thiếu niên này chính là Bất Tử Hiên Thiếu và Thịnh Văn Kiệt.
Bất Tử Hiên Thiếu phất tay một cái với mấy em gái quý tộc bên ngoài sân, khiến rất nhiều tiếng thét chói tai vang lên.
- Trịnh Thiếu Hiên em yêu anh!
- Hiên Thiếu, em muốn sinh hầu tử cho anh!
- Hiên Thiếu cố lên, em vĩnh viễn ủng hộ anh!
Bất Tử Hiên Thiếu hơi lắc đầu, lại gây ra một trận tiếng thét chói tai, làm rất nhiều tiểu thư quý tộc ngất xỉu.
Thịnh Văn Kiệt tò mò hỏi:
- Tôi nói này Hiên Thiếu, ông không có việc gì chạy đến quê hương Vương Hạo, chính là để công kích trường học cũ của Vương Hạo sao?
Bất Tử Hiên Thiếu gật đầu cười nói:
- Đó là đương nhiên, ai kêu tên Vương Hạo kia biến thái như vậy, tôi muốn bắt nạt cậu ta nhưng đánh không lại cậu ta, cho nên chỉ có thể lui lại một bước, tới bắt nạt các em khoá sau của hắn.
Thịnh Văn Kiệt xấu hổ, Bất Tử Hiên Thiếu lại có thể vì đánh không nổi Vương Hạo, đi bắt nạt các em khoá sau của Vương Hạo, thật đúng là kỳ lạ mà!
Nơi nghỉ ngơi của bốn trường Đại học trọng điểm.
Không khí nơi này vô cùng áp lực.
Bởi vì bọn họ đã thua cả bốn trận, tất cả đều bị Bất Tử Hiên Thiếu một chiêu đánh bại.
Hiệu trưởng Đại học Thiên Bắc, Tô Mộc âm trầm nói:
- Ai có thể nói cho tôi biết, Trịnh Thiếu Hiên là ai? Vì sao học sinh của chúng ta ngay cả một đòn của hắn cũng không tiếp nổi? Hắn xuất thân từ quý tộc nào?
Hiệu trưởng của đại học Đông Diệu, Vương Côn Lôn cau mày nói:
- Học viện Hoàng Gia không có giải thích, chỉ nói Trịnh Thiếu Hiên là một tên quý tộc.
Vũ Thiên Luân trường đại học Võ Nam tỏ vẻ tức giận nói:
- Quý tộc cái rắm, đây rõ ràng bọn họ tìm mượn viện trợ từ bên ngoài viện tới.
Hiệu trưởng đại học Tây Hoa, Hoa Tử Húc thở dài nói:
- Nếu như Vương Hạo còn ở đây thì cho dù đối phương tìm cứu viện tới từ bên ngoài, cũng có thể làm thế nào?
Tô Mộc có phần sững sờ, từ khi Vương Hạo rời khỏi tinh hệ Ngân Hà, hắn đã có hơn hai năm chưa từng gặp cậu ta, chỉ có thể nghe được những truyền kỳ liên quan tới Vương Hạo mà thôi.
- Ôi, ưng non lớn lên, cuối cùng cũng phải bay lượn trên bầu trời xanh thẳm!
Tô Mộc thở dài, trong ánh mắt lộ ra một tia tưởng niệm.
Đúng lúc này, một giọng nói bất cần đời vang lên.
- Ai u, lão gia tử lộ ra biểu tình gì vậy? Sẽ không phải buổi tối ngài vẫn len lén tưởng niệm con, sau đó khóc ướt cả cái gối đầu chứ?
Hai mắt Tô Mộc loé lên một tia vui mừng, giọng nói này tuyệt đối không sai, chính là của tiểu tử thối hơn hai năm không có trở về kia!
Bốn vị hiệu trưởng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám thiếu niên, thiếu nữ đứng ở cách đó không xa, người cầm đầu không phải là Vương Hạo thì còn có thể là ai?
Lăng Tiêu nhanh chóng tiến lên, quỳ rạp xuống trước mặt Hoa Tử Húc.
- Đồ tôn thỉnh an sư công!
- Trở về là tốt rồi!
Hoa Tử Húc kích động nước mắt tuôn rơi, một tảng đá lớn đề ép ở trong lòng hắn đã lâu, cuối cùng cũng để xuống được.
Nói thật, sau khi Lăng Tiêu theo Vương Hạo ra ngoài, hắn vẫn rất lo lắng, rất sợ tiểu tử ngu ngốc Vương Hạo kia bởi vì thiếu tiền mang Lăng Tiêu bán đi.
Dù sao tiểu tử Vương Hạo này cũng hồ đồ mà lớn lên, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Tô Mộc lau nước mắt trên khóe mắt, mặt lạnh băng nói:
- Không biết lớn nhỏ gì cả, lại dám đùa giỡn với cả gia gia của cháu!
Vương Hạo tỏ vẻ ghét bỏ nói:
- Lão gia tử người ít dát vàng lên mặt mình đi, con muốn đùa giỡn cũng là đùa bỡn Tiểu Hồ Ly của con, ai lại đi đùa giỡn với một lão nhân mục nát?
Tiểu Hồ Ly ngượng ngùng đứng ở bên cạnh Vương Hạo xoa xoa góc áo, giống như con dâu mới về gặp cha mẹ chồng vậy.
Tô Mộc trừng mắt với Vương Hạo, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Hồ Ly, sau đó thất vọng lắc đầu.
Trong lòng Tiểu Hồ Ly thầm giật mình, lẽ nào lão gia tử cảm thấy cô không xứng với Vương Hạo?
Vương Hạo kêu lên:
- Con nói lão gia tử này, ngài lắc đầu như thế là có ý tứ gì? Lẽ nào Tiểu Hồ Ly nhà con không xinh đẹp hay sao?
Tô Mộc tỏ vẻ khinh bỉ nói:
- Lão phu không phải nói con bé không xinh đẹp, mà nói tiểu tử cháu vô dụng, lớn lên làm xử nam nên nghiện có đúng không? Mỹ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh nhưng không biết sử dụng, mỗi ngày mang ra khoe khoang, thật đúng là mất hết mặt mũi của chúng ta.
Tiểu Hồ Ly thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải là vấn đề của cô.
- Con mẹ nó!
Vương Hạo tức giận kêu gào nói:
- Bản thân ông cũng là lão xử nam vạn năm, lại còn dám nói con mất mặt, lúc ông nói chuyện có tự hỏi lương tâm hay không vậy?
Tô Mộc ném cho Vương Hạo một ánh mắt khinh thường, sau đó tỏ vẻ kiêu ngạo nói:
- Lão phu không có khả năng là lão xử nam, lúc còn trẻ bạn gái của lão phu một ngày đổi một lần, liên tục kiên trì mười lăm năm.
Hoa Tử Húc gật đầu nói:
- Chuyện này ông có thể làm chứng, lúc còn trẻ Tô Mộc đúng là mỗi ngày đổi một nữ nhân, nữ nhân đã từng qua tay kiên quyết không qua lại lần thứ hai, chỉ có duy nhất một người sử dụng nhiều lần, mới là tình yêu đích thực của ông ấy.
Vũ Thiên Luân dùng tay vuốt vuốt chòm râu cười nói:
- Nếu không phải là tình yêu đích thực của hắn bị bệnh qua đời thì lão già này chắc hẳn còn có thể phong lưu mấy chục năm.
Vương Côn Lôn lắc đầu nói:
- Tôi cảm giác phong lưu không đến mấy chục năm đâu, chắc hai ba năm là ông ấy sẽ gầy như que củi, nằm ở trên giường nhìn cô y tá xinh đẹp lo lắng suông.
- Ha ha...
Hoa Tử Húc, Vũ Thiên Luân ngửa đầu cười to, khiến Tô Mộc nổi trận lôi đình.
Vương Hạo nắm tay Tiểu Hồ Ly, hầm hừ nói:
- Chúng ta đi, không nói chuyện với những lão già này nữa, thật sự là quá khinh người.
Tiểu Hồ Ly cúi đầu, tùy ý để Vương Hạo nắm tay.
Hoa Tử Húc bước lên phía trước ngăn cản Vương Hạo nói
- Bây giờ cháu không thể đi được, Trịnh Thiếu Hiên vẫn chờ cháu đi giải quyết đó.
- Không đi, các ông tự đi mà lo!
Vẻ mặt Vương Hạo mất hứng, lôi kéo Tiểu Hồ Ly đi ra ngoài, quyết định ngày hôm nay bất kể như thế nào cũng phải từ biệt thân xử nam, kiên quyết không thể trở thành trò cười cho mấy lão già kia.
Đám người Lăng Tiêu che miệng cười trộm, có thể nhìn thấy Vương Hạo chịu thiệt, loại cảm giác này thật sự rất thoải mái!
Tiểu Bạch vẫn nằm úp sấp trong lòng Tiểu Hồ Ly khóc lóc, rõ ràng còn chưa có từ trong bi thương phục hồi lại tinh thần.
Lâm Mộng Mộng có chút tự trách, nàng vốn tưởng rằng những thiên tài địa bảo kia đối với Tiểu Bạch không có hiệu quả, nên lấy ra lợi dụng, nhưng ai biết vật nhỏ này lại quý trọng những thiên tài địa bảo kia như vậy.
Tiểu Bạch liếc trộm Lâm Mộng Mộng, sau đó tiếng khóc càng lớn hơn nữa.
- Oa, thỏ bảo bảo không muốn sống nữa... Thỏ bảo bảo phá sản rồi...
Lâm Mộng Mộng bước lên phía trước khuyên nhủ:
- Tiểu Bạch, cậu đừng khóc nữa, cùng lắm thì chờ đến bảo tàng Sát Thần Lạc Thiên, tôi giúp cậu cảm ứng một chút bảo bối nơi đó còn không được sao?
Tiểu Bạch không hề động đậy, vùi đầu tiếp tục khóc.
Chẳng qua là nó vươn móng vuốt nhỏ, đưa một bản hợp đồng các điều khoản cho Lâm Mộng Mộng, phía trên viết vô số các loại bồi thường.
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đó đều hiểu rõ, con thỏ này tuyệt đối là đang giả vờ khóc, mục đích chính là để cho Lâm Mộng Mộng áy náy, sau đó giúp nó tìm kiếm càng nhiều bảo bối đáng tiền hơn...