- Tiền bối, ngươi dự định đền bao nhiêu tiền ta đưa…
Liệu Vân Xuyên hít sâu một hơi, bình phục lại đáy lòng đang bị ngựa giày xéo.
Đồng thời hắn quyết định nếu sau này nếu lại gặp phải những lão bất tử cao nhân tiền bối này thì nhất định có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn.
Bởi vì những lão già này sau khi hưởng qua hết phú quý thế gian, nắm giữ quyền lực cao nhất đã cảm thấy vô cùng cô đơn.
Thậm chí chỉ cần bọn họ muốn, Liên Bang Tinh Tế sẽ bị bọn họ khống chế trong vòng vài phút mà thôi.
Cho nên chuyện này cũng là lý do tại sao những lão già này đều nhao nhao trở về trong cuộc sống của người bình thường, hưởng thụ vui chơi của thế gian để cho mình không cô đơn nữa.
Chỉ là vị Kiếm Thái Phong tiền bối này trở về hơi quá lố rồi, không ngờ hắn lại lựa chọn đi con đường vô lại này, thật sự là rừng lớn chim nào cũng có mà.
- Ta cảm thấy bồi thường một chiếc chiến hạm hiệu Dũng Khí là được rồi.
Vương Hạo hờ hừng nói.
- Chiến hạm hiệu Dũng Khí!
Mọi người ở đây hút một ngụm khí lạnh, chỉ là một trò khôi hài cuối cùng lại muốn bồi thường một chiếc chiến hạm hiệu Dũng Khí, chuyện này thật sự không phải đang nói đùa đấy chứ?
Kiếm Thái Phong ngay lập tức la lên:
- Tiểu tử Vương Hạo, lão phu đòi tiền, không muốn đòi hiệu Dũng Khí, thứ đồ chơi đó lấy làm gì không có chỗ để.
Vương Hạo vô tội nhún vai:
- Đừng ý kiến, phí tư vấn của ta rất đắt, ra một chủ ý phải chia thù lao phân nửa mà lúc nãy ta đã ra hai chủ ý, vì vậy thù lao ăn vạ lần này chắc hẳn tất cả đều thuộc về ta…
Khụ khụ…
Vừa dứt lời tất cả mọi người ở đó đều bị sặc, người này quá vô sỉ, Kiếm Thái Phong người ta chỉ là buồn chán đến trêu chọc tiểu bối, nhưng Vương Hạo lại là bài bản hãm hại đồng đội, hơn nữa sau khi xong chuyện sống chết vẫn muốn, thật sự không biết xấu hổ mà.
- Không chơi nữa, lại bị lừa rồi…
Kiếm Thái Phong tức giận bò từ dưới đất lên, sau đó đi về phía sơn trang.
- Này Kiếm lão đầu, mắc lừa cũng đã nhận rồi, thù lao lần này nói thế nào?
Vương Hạo ngăn cản Kiếm Thái Phong.
- Đều cho ngươi hết được chưa?
Kiếm Thái Phong trừng mắt với Vương Hạo, hắn phát hiện từ sau khi biết Vương Hạo hắn làm chuyện gì cũng không suôn sẻ, tất cả tâm trạng tốt cũng bị mất đi.
Tuy hắn rất muốn dùng võ lực để dạy dỗ tên tiểu tử này cho xả giận, nhưng ỷ lớn ăn hiếp nhỏ loại chuyện này nếu nói ra thật sự quá mất mặt.
- Tiền bối, thật sự muốn bồi thường chiến hạm hiệu Dũng Khí sao?
Vẻ mặt Liệu Vân Xuyên như đưa đám, hắn còn chưa đoạt lại được bảo bối trên người Vương Hạo thì đã bị Vương Hạo lường gạt một chiếc chiến hạm hiệu Dũng Khí rồi, chuyện này nếu để cho ba hắn biết vậy còn không bằng đánh chết hắn đi!
Kiếm Thái Phong khoát tay áo:
- Loại đồ chơi nhỏ này lại không đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi cứ bồi thường một chiếc cho Vương Hạo là được rồi.
Phụt…
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Liệu Vân Xuyên liền phun ra, cho xin đây không phải là đồ của lão già ngươi! Nói đền liền đền có suy nghĩ tới cảm nhận trong lòng chúng ta không hả?
Mọi người ở đây thông cảm nhìn Liệu Vân Xuyên, loại cao thủ cấp bậc như Thái Kiếm Phong chiến lực của bọn họ đã thoát khỏi phạm vi công kích của vũ khí khoa học kỹ thuật, toàn bộ Liên Bang Tinh Tế cũng không có vũ khí nào có thể gây ra uy hiếp với bọn họ.
Mà chiếc chiến hạm hiệu Dũng Khí có thể đánh Vũ Đế này trong mắt bọn họ hoàn toàn chỉ là một món đồ chơi.
Cho nên sau khi Kiếm Thái Phong nghe được chiến hạm hiệu Dũng Khí căn bản cũng không quá để ý, có lẽ trong mắt bọn họ một đồng tiền và chiến hạm hiệu Dũng Khí này thật ra không chênh lệc nhiều lắm.
Nhưng chính là vì không có chênh lệch nên để cho Vương Hạo không công có được chiếc chiến hạm hiệu Dũng Khí.
Về phần Liệu Vân Xuyên có đưa hay không, bọn họ tin tưởng Liệu Vân Xuyên còn chưa có gan không đếm xỉa đến quyết định của Kiếm Thái Phong.
- Ngươi vừa đến đã tặng cho ta một phần quà lớn, thật sự là người tốt!
Vương Hạo vỗ vỗ vai Liệu Vân Xuyên sau đó nắm tay Hương Hương đi về phía sơn trang Thiên Kiếm.
Sắc mặt Liệu Vân Xuyên đen thui, Vương Hạo đáng chết này quả nhiên giống như trong lời đồn, nhìn thấy thế lực có thể mượn được lập tức vơ vét tài sản.
- Liệu thiếu, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một tiểu đệ đi theo Liệu Vân Xuyên tiến lên hỏi.
Liệu Vân Xuyên hít sâu một hơi:
- Ra tay ở sơn trang Thiên Kiếm nhất định là không được, chúng ta đợi thôi, bổn thiếu cũng không tin Vương Hạo có thể trốn bên trong cả đời.
Các tiểu đệ gật đầu, cho dù là do Kiếm Thái Phong ở trong sơn trang Thiên Kiếm hay là bản thân nền tảng của sơn trang Thiên Kiếm, đây đều không phải là nơi bọn họ có thể gây chuyện được.
- Vương Hạo, ai cười đến cuối cùng còn chưa biết.
Liệu Vân Xuyên hừ lạnh một tiếng, sau đó một mình tiến vào sơn trang Thiên Kiếm.
Mà trên một sườn núi nhỏ vạn dặm bên ngoài, Hi Dung Hiên bò trên mặt đất, sử dụng kính viễn vọng từ xa nhìn thấy được cảnh tượng này.
- Lại là Vương Hạo, tiểu tử này là khắc tinh trong đời ta sao? Sao mà đi tới đâu cũng đều có thể gặp phải hắn chứ? Còn có lão già kia là ai chứ? Tại sao ai nấy đều giống như sợ dáng vẻ của hắn vậy chứ?
Hi Dung Hiên nhăn mày, sau đó gởi tin nhắn cho Thất Ma.
Bên trong sơn trang Thiên Kiếm.
Cô kiếm chuẩn bị bàn tiệc dài phong phú để đón tiếp Vương Hạo và Liệu Vân Xuyên tới.
Chỉ là trên bàn dài một đám người cũng không có ai động đũa, toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người tiểu nữ sinh Hương Hương.
Chỉ nhìn thấy từng miếng thức ăn nhanh chóng bị nhai nuốt, thực sự quá khủng bố căn bản không thể xem là người mà.
- Ha ha, đây mới là hài tử tốt, không kén ăn.
Kiếm Thái Phong cười lớn một tiếng, bưng toàn bộ thức ăn ngon bên mình đưa đến trước mặt Hương Hương.
Hắn đối với tiểu nữ sinh không làm bộ làm tịch này có loại thiện cảm không hiểu được, nhất là nụ cười mang theo sự ngọt ngào của Hương Hương càng khiến cho lòng người vui sướng.
- Cảm ơn lão gia gia!
Hương Hương cười ngọt ngào sau đó tiếp tục vùi đầu ăn.
Liệu Vân Xuyên nhíu mày:
- Lẽ nào vị này chính là bá vương Thao Thiết bị các đại thần nhà bếp phát lệnh truy nã sao?
- Bá Vương Thao Thiết?
Vương Hạo ngây người nhìn Hương Hương, danh hiệu trâu bò như vậy là đang nói Hương Hương sao?
Cô Dương suy nghĩ một chút:
- Theo các đại thần đầu bếp nói, đây là vị thiếu nữ xinh đẹp, nàng có một dạ dày Thao Thiết, mỗi lần xuất hiện đều có thể ăn đến nghèo một khách sạn lớn cấp năm sao, hơn nữa sau khi xong chuyện còn không trả tiền, hoàn toàn chính là đang ăn cơm bá vương (ăn quỵt), vì thế mới có danh hiệu bá vương Thao Thiết này.
Liệu Vân Xuyên gật đầu:
- Tuy rằng cuối cùng các khách sạn lớn cấm bá vương Thao Thiết này bước chân vào, nhưng bá vương Thao Thiết lại nhân lúc đêm đến đi ăn vụng, cứ như vậy nàng không khoan nhượng ăn nghèo luôn hơn ba trăm khách sạn lớn cấp năm sao, cho nên rất nhiều khách sạn lớn vì lợi ích của chính mình mà suy nghĩ không thể không huy động tiền đi công hội kẻ mạo hiểm ban bố nhiệm vụ chính là hy vọng có thể tiêu diệt bá vương Thao Thiết này.
- Hơn ba trăm khách sạn?
Vương Hạo phun ngay lập tức, đột nhiên hắn phát hiện bảy tám đầu bếp mình vốn chuẩn bị cho Hương Hương dường như không đủ.
Nhưng Hương Hương giống như lại không nghe thấy mọi người đang nói nàng, vẫn ngốn từng ngụm lớn, còn ăn rất vui vẻ.
Đúng lúc này một hạ nhân cuống quít đi tới bên cạnh Cô Kiếm khẽ nói:
- Lão gia không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều công tử, tiểu thư của các thế lực lớn đến, bọn họ điểm danh muốn gặp nguyên soái đại nhân.
Liệu Vân Xuyên ưu nhã hớp một ngụm rượu:
- Vương Hạo, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao bảo bối ra, nếu không những người bên ngoài kia cũng không dễ nói chuyện như ta đâu.
Vương Hạo mỉm cười:
- Nói thật đến đây một người và một ngàn người đối với ta mà nói đều là đồ bỏ đi.
Liệu Vân Xuyên cười thất thanh nói:
- Vương Hạo, lực chiến đấu của ngươi mạnh tới mức nào mọi người đều biết, thậm chí có thể nói trong toàn bộ Liên Bang Tinh Tế muốn tìm một người cùng cấp với ngươi có thể chiến thắng ngươi căn bản không tồn tại, vì vậy để đối phó với ngươi, các thế lực chuẩn bị tổng cộng ba trăm ngàn Vũ Tông.
Phụt…
Vừa dứt lời Vương Hạo lập tức phun ngụm rượu đang uống trong miệng ra, những tiểu tử này không cần phải chơi lớn như vậy chứ!