Hành tinh Thiên Mã, sơn trangThiên Kiếm.
Đây là một tòa trang viên được xây dựng theo phong cách cổ xưa dựa vào vách núi, cảnh sắc hợp lòng người.
Vương Hạo vừa tới gần đã cảm nhận được một luồng kiếm khí xông lên trời.
Cô Dương tự hào giới thiệu nói:
- Nguyên soái đại nhân, các thế hệ của Cô gia chúng ta đều ở nơi này rèn kiếm, luyện kiếm vì vậy trong lúc vô tình đã hình thành nên luồng kiếm khí xung thiên này.
Vương Hạo gật đầu trong tài liệu hắn xem qua có đề cập đến, tuy sơn trang Thiên Kiếm không so được với năm thế lực đỉnh cấp lớn của Liên Bang Tinh Tế nhưng cứ bằng vào nền tảng này thế nào cũng có thể xếp ở thế lực hàng đầu.
Đúng lúc này một trung niên nam tử có bảy tám phần giống với Cô Dương cười lớn bước ra từ sơn trang:
- Ha ha, Nguyên soái đại giá quang lâm, thất lễ không đón tiếp từ xa được.
Cô Dương vội vàng giới thiệu:
- Nguyên soái đại nhân vị này chính là gia phụ Cô Kiếm, cũng là đại sư rèn kiếm giỏi nhất ở Liên Bang Tinh Tế.
- Đại sư rèn kiếm giỏi nhất không dám nhận, người giỏi hơn Cô mỗ có rất nhiều.
Cô Kiếm khiêm tốn nói.
- Các ngươi không cần dài dòng nữa, chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm thôi.
Hương Hương trơ mắt nhìn Cô Kiếm không ngừng nuốt nước miếng.
- Ha ha, được, ăn cơm trước.
Cô Kiếm cười lớn một tiếng, đối với cô nương không làm bộ làm tịch này rất có thiện cảm.
Đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng hừ lạnh:
- Vương Hạo, ngươi trốn không thoát đâu, mau giao bảo bối lấy được trong di tích ra đây.
Vương Hạo quay đầu nhìn, chỉ thấy nhi tử của tổng thống Liệu Vân Xuyên đang dẫn theo mấy trăm người nhanh nhanh như gió tiến tới.
Cô Kiếm nhíu mày cảm thấy có chút chuyện khó giải quyết rồi.
Vương Hạo tới nhà bọn họ làm khách, đây chính là khách của nhà bọn họ, hắn lẽ ra nên bảo vệ chu toàn cho Vương Hạo.
Nhưng người tới là nhi tử của tổng thống, thể diện này hắn có nên cho hay không đây?
Chính trong lúc Cô Kiếm rơi vào hoàn cảnh rầu rĩ, Cô Dương đã tiến lên trước hành lễ với Liệu Vân Xuyên:
- Thì ra là Liệu thiếu đại giá quang lâm thật sự không đón tiếp từ xa được, vẫn mong Liệu thiếu nhanh nhanh tiến vào sơn trang, sơn trangThiên Kiếm ta cũng rất nhiệt tình chiêu đãi các vị.
Cô Kiếm vui mừng gật đầu, tuy tiểu nhi tử này không thể so với đại ca thiên tài của hắn nhưng xử sự làm người quả thật rất có bài bản.
Hiện giờ lễ phép đúng chỗ, Liệu Vân Xuyên cũng không đến nỗi đưa tay ra đánh người mặt đang tươi cười đi?
Nếu như thật sự ra tay vậy thì cho dù sơn trang Thiên Kiếm bọn họ ra tay phủ tổng thống cũng không thể nói gì hơn, ai kêu tiểu bối nhà bọn họ không biêt lễ phép chứ?
- Ha ha, nơi này thật sự náo nhiệt mà!
Nghe tiếng, mọi người đều quay đầu lại chỉ thấy lão già Kiếm Thái Phong này dẫn theo một thiếu niên từ trong sơn trang bước ra.
Ánh mắt Vương Hạo quan sát thiếu niên bên cạnh Kiếm Thái Phong, toàn thân sắc bén như kiếm khí, có cảm giác lộ ra ánh sáng sắc bén.
Nếu như hắn đoán không sai người này chính là đại ca của Cô Dương thiên tài kiếm đạo Cô Dạ kia, cũng là đệ tử cuối cùng của Kiếm Thái Phong.
Cùng lúc Vương Hạo quan sát Cô Dạ, Cô Dạ cũng đang quan sát Vương Hạo.
Khi ánh mắt hai người giao thoa cùng một chỗ, giống như hai tia sét va chạm vào nhau trong không trung, toàn thân hai người lập tức bạo phát ra một luồng kiếm khí.
Kiếm Thái Phong vỗ nhẹ vào đầu Cô Dạ cười nói:
- Tiểu Dạ thu hồi kiếm khí của ngươi lại, trước khi chưa lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất ngươi không thể nào là đối thủ của hắn.
- Dạ, sư phụ.
Cô Dạ gật đầu, kiếm khí xung quanh người đột nhiên tiêu tan.
Chỉ có điều ánh mắt của Cô Dạ lại nhìn chằm chằm vào Vương Hạo, có loại kích động muốn tiến lên khiêu chiến một phen.
- Ngươi là Kiếm tiền bối?
Liệu Vân Xuyên nhìn Kiếm Thái Phong, thử thăm dò.
Kiếm Thái Phong lắc đầu vẻ mặt mờ mịt hỏi:
- Kiếm Thái Phong là ai? Lão phu chỉ là một lão già bình thường.
- Lão già bình thường?
Sắc mặt của mọi người ở đây đều biến thành màu đen, lão già này xem tất cả mọi người ở đây mù mắt hết sao? Một câu nói đơn giản lại khiến cho Cô Dạ không dám giận dữ, đây là chuyện lão già bình thường có thể làm được sao?
Nhưng đúng vào lúc này Kiếm Thái Phong đi đến bên cạnh Liệu Vân Xuyên nhẹ nhàng đụng vào hắn, sau đó ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết:
- Ai ôi, tiểu tử bây giờ đi đường cũng không có mắt sao? Không nhìn thấy lão già người ta sao?
Mí mắt mọi người run lên, loại trình độ ăn vạ này cũng quá không có trình độ rồi?
Liệu Vân Xuyên hít một hơi thật sâu cung kính nói:
- Tiền bối, trên người vãn bối không có bảo bối đáng tiền…
- Ai muốn bảo bối trên người ngươi?
Kiếm Thái Phong vội ngắt lời nói:
- Mau thường tiền nếu không thường tiền, hôm nay ngươi đừng hòng rời đi, ta nói cho ngươi biết Cục cảnh sát của hành tinh Thiên Mã đúng là có quan hệ với ta…
Khóe miệng của mọi người ở đây giật giật, vị tiền bối này còn có thể biết xấu hổ hay không? Đây hoàn toàn chính là đang khi dễ tiểu bối mà!
Cô Kiếm khẽ xoa mi tâm, trong lòng nghĩ có lẽ đây là tâm tính cường giả chơi đùa nhân gian vô cùng trống vắng lại nhìn thấu danh lợi trên thế gian đi.
Nhưng không biết xấu hổ hãm hại tiểu bối như vậy thật sự là chuyện của cao nhân tiền bối nên làm hay sao?
Vương Hạo khinh bỉ nói:
- Cắt, Kiếm lão đầu loại trình độ này của ngươi thật sự làm mất mặt những kẻ ăn vạ mà!
Kiếm Thái Phong ngẩng đầu nhìn Vương Hạo, không nhịn được hỏi:
- Vậy thế nào mới gọi là không mất mặt chứ?
Vẻ mặt Vương Hạo nghiêm túc nói:
- Nếu là ta, ta sẽ nói không có chuyện gì để cho hắn rời đi, mà hắn tự biết đuối lý gặp phải loại chuyện tốt như vậy đương nhiên là nhanh chân bỏ chạy, nhưng đợi sau khi hắn bỏ chạy ta sẽ gọi điện báo cảnh sát, tố cáo hắn gây chuyện bỏ trốn, như vậy không chỉ được bồi thường nhiều hơn còn khiến hắn không còn gì để nói.
- Hay, thật sự rất hay!
Vẻ mặt Kiếm Thái Phong bội phục nhìn Vương Hạo, hiện giờ hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm cho nên hắn vẫn luôn đang nghiên cứu rốt cuộc vô sỉ có giới hạn hay không?
Vốn dĩ sau khi dựa vào việc ăn vạ làm giàu hắn cho rằng mình đã đủ vô sỉ rồi, nhưng sau khi hắn gặp Vương Hạo mới biết cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, biển học vô bờ, tiện không giới hạn.
- Những thứ này đều là chút lòng thành.
Vương Hạo khoát tay nói:
- Nhớ kỹ tiền ăn vạ lần này chia cho ta một nửa, xem như là phí tư vấn của ta.
Kiếm Thái Phong gật đầu, sau đó khoát tay nói với Liệu Vân Xuyên:
- Tiểu tử, lão phu không có việc gì, ngươi đi đi!
- Phụt…
Trong nháy mắt mọi người ở đây đều bật cười, lão già này cũng thật không biết xấu hổ? Thật sự hoàn toàn không có chút phong độ của cao nhân gì cả!
Sắc mặt Liệu Vân Xuyên hoàn toàn đen thui, hiện giờ hắn còn dám đi sao? Nếu như hắn đi rồi, lập tức sẽ bị cảnh sát lấy tội gây sự bỏ trốn bắt lại, sau đó đợi đến hôm sau các tờ báo lớn sẽ đăng tin lên, vậy mặt mũi này có cần nữa không đây?
- Này, tiểu tử Vương Hạo người này không tính bỏ đi, phải làm sao bây giờ.
Kiếm Thái Phong hướng về phía Vương Hạo hét to một tiếng.
Vương Hạo lấy camera ra:
- Kiếm lão đầu người tạo dáng thê thảm cho ta chụp hình, để cho ta đem đến công ty truyền thông đăng tin, ta tã nghĩ xong tựa đề rồi, con trai tổng thống vô cớ đánh người già cô độc, đây là không có đạo đức hay là nhân tính vặn vẹo?
- Cái này được…
Kiếm Thái Phong hưng phấn vỗ tay một cái, bắt lấy chân của Liệu Vân Xuyên để ngay lồng ngực của mình, sau đó bày ra bộ dáng hoang mang, sắc mặt sợ hãi.
Thấy cảnh tượng này mọi người đều thông cảm nhìn Liệu Vân Xuyên, gặp phải hai người không biết xấu hổ này liên thủ với nhau, chắc chắn Liệu Vân Xuyên không tốn tài thì sẽ không tiêu tai được.