Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 309: Chương 309: So kiếm, so đê tiện?




- Thái Phong tiền bối!

Cô Dương nhìn thấy lão đầu, bị hù dọa vội vàng tiến lên hành lễ.

- Cô tiểu tử, ngươi tránh ra đi, hôm nay lão phu không phải tới tìm ngươi…

Lão đầu đẩy Cô Dương ra, đi thẳng tới trước mặt Vương Hạo.

Hương Hương dùng tay đầy mỡ lôi kéo Vương Hạo, nói không rõ lắm:

- Vương Hạo, lão nhân này có rất nhiều tiền, ngươi lại đánh hắn ta một trận, như vậy chúng ta lại có cơm tối rồi.

Nghe vậy, lão đầu lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, hắn ta tìm Vương Hạo để so tài, không phải đến tặng tiền có được hay không?

Mà Cô Dương bị hù dọa chỉ kém chút nữa là nhảy dựng lên, Vương Hạo này cũng quá lớn mật rồi? Không ngờ dám đánh cả người này!

- Tiểu tử, lão phu là Kiếm Thái Phong, hôm nay đến so tài với ngươi một chút.

Kiếm Thái Phong quan sát Vương Hạo, trong đôi mắt hắn tràn ngập sự khen ngợi, thân thể khỏe mạnh, lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, căn cơ vô cùng hùng hậu, tuyệt đối là thiên tài ngàn năm khó gặp.

- Thái Phong tiền bối không nên…

Cô Dương bị hù dọa vội vàng tiến lên khuyên nhủ:

- Nguyên soái Vương Hạo mới mười tám tuổi, cho dù là thiên tài đi nữa, nhưng sao có thể là đối thủ của ngài được?

Kiếm Thái Phong liếc Cô Dương một cái:

- Lão phu nói muốn đấu võ sao?

Cô Dương sửng sốt một chút, sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Vậy hai người đấu cái gì?

- Đấu đê tiện!

Tay Kiếm Thái Phong vuốt sợi râu đắc ý cười nói.

- Đấu kiếm sao?

Cô Dương lại ngốc người, đây còn không phải là đấu võ sao?

Kiếm Thái Phong đập vào đầu Cô Dương một cái, tức giận hừ một tiếng nói:

- Là so xem ai thấp hèn đê tiện hơn, so xem ai vô sỉ hơn, so xem ai không biết xấu hổ hơn…

- Phụt…

Vừa dứt lời, trong chớp mắt tất cả mọi người đều nôn ra, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói có người so tài chuyện này.

Đồng thời, tất cả mọi người hiểu rõ người cũng như tên là có ý gì, Kiếm Thái Phong, vừa đê tiện lại điên cuồng!

- Tiểu tử, có dám so tài hay không?

Kiếm Thái Phong dùng ánh mắt khiêu khích với Vương Hạo.

Vương Hạo nhếch miệng.

- Không có lợi, ta so tài với ngươi làm gì?

Kiếm Thái Phong duỗi một ngón tay:

- Chỉ cần ngươi thắng lão phu, vậy lão phu đồng ý với ngươi một chuyện.

Cô Dương vội vàng đi đến bên cạnh Vương Hạo, nhỏ giọng nói:

- Nguyên soái đại nhân, Thái Phong tiền bối này là một trong những lão quái vật còn sót lại của Liên Bang Tinh Tế, tu vi cao bao nhiêu, không ai biết được, chỉ là chán ghét ngươi lừa ta gạt, mới đến Hành tinh Thiên Mã… tìm nơi yên tĩnh.

Vương Hạo cho Cô Dương một ánh mắt ghét bỏ, cái gì mà đến hành tinh Thiên Mã tìm nơi yên tĩnh, hắn thấy chính là một lão đầu rảnh rỗi không có chuyện gì làm tới mức đau cả trứng, muốn học người ta giở trò lưu manh.

Nhưng giở trò lưu manh cũng cần phải xem thiên phú, không phải ai cũng có thể chơi được.

- Trên con đường đê tiện, ta chưa từng gặp được đối thủ!

Vương Hạo khinh miệt nhếch miệng, sau đó cởi quần xuống, xuỵt xuỵt trước mặt mọi người.

- A… Lưu manh…

Tất cả nữ tử ở đây đều hét lên một tiếng, sau đó quay đầu đi.

Chỉ có đám mỹ nữ mặc bikini còn thỉnh thoảng nhìn trộm một cái, nhưng vừa nhìn thấy thứ đó, lập tức đỏ mặt tim đập thình thịch, trong lòng tất cả đều nghĩ đến, to như vậy nhất định rất đau… phi, không thể suy nghĩ lung tung.

Cô Dương, Kiếm Thái Phong trợn tròn mắt đứng nguyên tại chỗ. Chuyện này đúng là quá đê tiện rồi!

Không ngờ có thể không nói một lời trực tiếp cởi quần xuỵt xuỵt trước mặt mọi người, đây là chuyện người văn minh có thể làm ra sao?

- Lão đầu, tới lượt ngươi…

Vương Hạo kéo quần lên, làm một động tác mời, không quan tâm đến ánh mắt ghét bỏ của người xung quanh.

Kiếm Thái Phong có chút lúng túng, mình nên cởi hay là không cởi đây?

Cởi đi!

Hắn ta sống bao nhiêu năm rồi, nhưng tiểu huynh đệ còn không to bằng của Vương Hạo, bị người ta nhìn thấy, chuyện này mất mặt cỡ nào!

Đồng thời xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy, nhỡ đâu camera quay lại được cảnh này, bị những lão già đó nhìn thấy, sau này gặp mặt sẽ lúng túng khó xử lắm!

Hay là không cởi!

Vô duyên vô cớ giúp người ta làm một việc, chuyện này lại cảm thấy thiệt thòi rất lớn.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là hắn nghe nói tiểu tử Vương Hạo này luôn luôn thích gây chuyện, nếu như gây ra phiền phức ngập trời, vậy hắn phải dùng cái mạng già này đi chùi đít sao?

Thậm chí Kiếm Thái Phong cũng có chút hối hận, không có việc gì tới tìm Vương Hạo làm gì, tiểu tử này quả thực là điển hình của loại người không cần mặt mũi, căn bản không cùng cấp bậc với không cần mặt mũi cả hắn.

Ít nhất từ nhỏ hắn tiếp nhận giáo dục văn minh, không cho phép hắn cởi quần tiểu tiện ở trước mặt mọi người.

Cô Dương nhìn ra Kiếm Thái Phong xấu hổ, vội vàng tiến lên nói:

- Thái Phong tiền bối, ca ca của ta nói huynh ấy có một chiêu kiếm pháp không hiểu rõ, ngài có thể đến chỉ điểm cho huynh ấy một chút không?”

Kiếm Thái Phong cho Cô Dương một ánh mắt tiểu tử ngươi rất hiểu chuyện, sau đó hầm hừ nói:

- Loại chuyện lớn như vậy, sao đến bây giờ ngươi mới nói cho lão phu, nếu làm trễ nải Cô Dạ tu luyện, lão phu sẽ hỏi tội ngươi.

Cô Dương gật đầu liên tục:

- Thái Phong tiền bối tha lỗi, đều là do Cô Dương nhất thời hồ đồ.

Kiếm Thái Phong hất ống tay áo lên, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng lên xe mô tô bay, sau đó không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.

Chỉ là trước khi đi, hắn ném cho Vương Hạo một tấm thẻ nhỏ, trên đó viết một chữ “Kiếm” cứng cáp có lực.

- Lão nhân này có chút thú vị, thua còn muốn tìm cho mình một bậc thang để xuống.

Vương Hạo nhìn tấm thẻ nhỏ trong tay, không nhịn được bật cười.

Cô Dương tiến lên nhỏ giọng chúc mừng:

- Chúc mừng Nguyên soái đại nhân nhận được thẻ bài của Kiếm Phong tiền bối, sau này chẳng khác gì có Thái Phong tiền bối bảo vệ, không người nào trong Liên Bang Tinh Tế dám động tới nguyên soái.

- Bây giờ không phải lúc lão nhân này ra tay.

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, cất thẻ đi.

Với chỗ dựa trước mắt này, chỉ cần hắn không đi động tới ranh giới cuối cùng của những thế lực lớn đó, như vậy hắn hoành hành ở Liên Bang Tinh Tế sẽ không có một chút vấn đề gì.

Mà Kiếm Thái Phong là một trong mấy lão quái vật còn sót lại của Liên Bang Tinh Tế, dù thế nào cũng là một vương bài siêu cấp, phải dùng đúng lúc mới được.

Cô Dương yên lặng lắng nghe không có mở miệng nói chuyện, bởi vì hắn ta hiểu rõ, Vương Hạo có thể leo lên đến vị trí bây giờ, nhất định là có sự kiêu ngạo và suy nghĩ của mình, mà những chuyện này người khác tuyệt đối không có cách nào chen chân vào.

Nếu muốn làm tiểu đệ của Vương Hạo, lúc Vương Hạo hỏi phải đưa ra ý kiến của mình, lúc không hỏi, thành thật hoàn thành nhiệm vụ Vương Hạo giao là được rồi.

Vương Hạo vỗ vai Cô Dương,

- Có hứng thú đến quân đoàn của ta làm thượng tướng không?

- Thượng tướng?

Bỗng nhiên Cô Dương cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, hắn thật sự không nghĩ tới Vương Hạo lại trọng dụng hắn ta.

Vương Hạo lại cười nói:

- Muốn làm thượng tướng của ta, ta cần ngươi dùng một thứ tới đổi.

Nghe thấy vậy, Cô Dương lại cảm thấy bị hắt một chậu nước lạnh, hắn ta nên sớm nghĩ đến mới phải, trên trời không đĩa bánh ngon nào vô duyên vô cớ rơi xuống cả.

- Không biết nguyên soái đại nhân muốn thứ gì?

Cô Dương hiếu kỳ hỏi.

Vương Hạo nói khẽ:

- Ta muốn súng tự động Thự Quang.

Cô Dương hơi giật mình một chút, sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Nguyên soái đại nhân biết được tin tức này từ đâu ra vậy?

Vương Hạo liếc nhìn nhóm mỹ nữ mặc bikini, lạnh nhạt nói ra:

- Trong đám người này có người bị tổ chức khủng bố DY mua chuộc, mà ta lại đúng lúc gặp phải, cho nên nghe thấy.

- Hóa ra là tổ chức khủng bố DY.

Cô Dương hơi gật đầu, sau đó thở dài nói:

- Thật xin lỗi nguyên soái đại nhân, ta không thể đưa Thự Quang cho ngươi được, nó không phải là thứ thuộc về sơn trang Thiên Kiếm chúng ta, chúng ta chỉ bảo quản giúp mà thôi.

- Của ai?

Lông mày Vương Hạo cau lại, hỏi hắn ta.

Cô Dương nói khẽ:

- Chính là của Kiếm Thái Phong tiền bối vừa rồi.

Vương Hạo ngây ngẩn cả người, khó trách sau khi Cô Dương nghe thấy Thự Quang không có một chút kinh ngạc, hóa ra đó là đồ vật của lão quái vật Kiếm Thái Phong.

Chỉ là Hi Dung Hiên điên mất rồi, hay có ai cho hắn ta mười lá gan, vậy mà muốn đánh cắp Thự Quang trong tay lão quái vật cấp bậc này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.