Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 308: Chương 308: Sơn trang Thiên Kiếm




- Đúng vậy, Cô Dương này đến từ sơn trang Thiên Kiếm.

Vương Hạo gãi gãi cái cằm, ấn mở vòng tay trí năng bắt đầu kiểm tra tài liệu.

Một lát sau, hắn tìm được toàn bộ tài liệu liên quan đến sơn trang Thiên Kiếm.

Theo như trong tài liệu, chủ nhân của sơn trang Thiên Kiếm này là họ Cô, thế hệ gia tộc bọn họ chuyên rèn đúc kiếm khí, cho dù không chế tạo ra kiếm khí hợp kim cấp sáu, nhưng kiếm khí hợp kim cấp năm của Liên Bang Tinh Tế đều từ sơn trang này.

Mà Cô Dương này chính là tiểu thiếu gia của Sơn trang Thiên Kiếm, một hoa hoa công tử nổi tiếng, mỗi ngày đều uống rượu ngon vào miệng, ôm ấp mỹ nữ trong ngực.

Chỉ có điều, Cô Dạ đại ca của Cô Dương này lại là một thiên tài siêu cấp, hắn còn nhỏ tuổi đã có kiếm thuật xuất thần nhập hóa, được vinh dự là nhân vật thủ lĩnh kiếm đạo tương lai của Liên Bang Tinh Tế.

Đúng lúc này, Cô Dương đang ngồi trên sàn du thuyền bỗng nhiên liếc thấy Hương Hương đang đứng ở quán đồ nướng, trong mắt hắn lập tức nhìn thấy được khí tức thanh xuân, nhất là nụ cười ngọt ngào đó, giống như có thể chữa trị tâm hồn của người ta.

- Má ơi, hình như bản thiếu bị điện giật rồi.

Hai mắt Cô Dương bỗng nhiên sáng lên.

- Dương thiếu, ngài không sao chứ?

Đám nữ tử mặc bikini ở xung quanh nhìn Cô Dương lộ vẻ quan tâm.

- Hôm nay những người đã đến đây, bản thiếu có chuẩn bị cho mọi người một phần quà nho nhỏ, tất cả mọi người đi về trước đi!

Cô Dương khoát tay, sau đó quay người nhanh chóng chạy như bay đến chỗ quầy đồ nướng, nơi Hương Hương đang đứng.

Các mỹ nữ mặc bikini thấy thế, đều khinh thường nói.

- Lại là kỹ nữ giả thuần khiết chứ gì.

- Còn không phải sao, mỗi ngày trên bờ biển này đều có loại nữ nhân này.

- Chỉ có điều, vì sao hôm nay Dương thiếu lại có phản ứng mạnh như vậy nhỉ?

- Ai biết, có lẽ là muốn đổi khẩu vị.

- Các tỷ muội, chúng ta đi xem thử, rốt cuộc là nữ nhân gì lại làm cho Dương thiếu mất hồn như vậy.

- Không sai, chúng ta cùng đi xem thử, không chừng lại học được chút gì đó làm cho Dương thiếu càng sủng ái ta hơn.

- Hồ ly tinh, Dương thiếu là của ta…

- …

Lúc Cô Dương đi vào quầy đồ nướng, Vương Hạo có chút bất ngờ, hắn còn chưa chủ động ra tay, sao người này đã dâng tới cửa rồi?

- Cô nương, ta có thể kết giao bằng hữu với cô nương được không?

Cô Dương nho nhã lễ độ hỏi.

Hương Hương vừa ngậm một cái càng cua trong miệng, vừa lộ vẻ ngu ngốc đáng yêu nhìn Cô Dương, sau đó mở miệng không nói rõ:

- Cút!

- Phụt…

Vương Hạo không nhịn được cười ra tiếng, cho dù Hương Hương là người thích đồ ăn, cũng có chút ngu ngốc, nhưng đối với sắc lang không có ý tốt vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.

Cô Dương mỉm cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nữ sinh không nể mặt người khác như vậy.

Lúc này, tất cả đám mỹ nữ mặc bikini đều đi từ trên du thuyền tới.

- Ai ui, tiểu muội muội này là con nhà ai mà kiêu ngạo như thế?

- Dương thiếu của chúng ta coi trọng ngươi, đó là phúc khí của ngươi.

- Không phải tiểu cô nương này coi trọng tiểu tử nghèo này đấy chứ?

- Tiểu tử nghèo sao? Mắt ngươi bị mù à! Thiếu niên này mặc toàn đồ hiệu trên người đấy có hiểu không.

- Hàng hiệu thì hàng hiệu, nhưng trên quần áo không phải bùn đất thì là cỏ, nhìn thế nào cũng không phải là người có tiền!

- Không phải bộ quần áo này là nhặt đấy chứ?

- Ta thấy rất giống. Quần áo Dương thiếu không mặc lại lần hai đâu.

- Ta hiểu rồi, nhất định là nhặt quần áo của kẻ có tiền.

- Có thể là nhặt được quần áo Dương thiếu.

- Ha ha…

Vương Hạo buồn bực, hắn trêu ghẹo ai chứ? Những nữ nhân này tranh giành tình nhân, đi tìm Hương Hương là được rồi, dựa vào cái gì lại trêu chọc hắn?

Còn nữa, không phải là hắn xuyên qua thảo nguyên rộng lớn nên quần áo dính bùn đất và cỏ, sao lại biến thành tiểu tử nghèo rồi? Sức tưởng tượng của những nữ nhân này cũng quá phong phú đi!

- Câm miệng!

Cô Dương hừ lạnh một tiếng.

Nghe thấy hắn ta nói, một đám nữ tử mặc bikini cúi đầu giống như chim cút, không dám nói nữa.

- Đều do tại hạ không dạy dỗ những người phụ này thật tốt, Cô Dương bồi tội với huynh đệ ở đây.

Cô Dương nhìn Vương Hạo với ánh mắt xin lỗi, tuy hắn ta là hoa hoa công tử nhưng tầm mắt và đầu óc vẫn còn tốt.

Phải biết rằng đa số công việc ở sơn trang Thiên Kiếm đều do hắn kéo tới, cho nên năng lực của hắn tất nhiên không tệ.

Mà từ lời nói hành động cử chỉ của Vương Hạo cùng đồ hàng hiệu trên người, có thể biết địa vị của người này nhất định là rất ghê gớm.

Đồng thời, Cô Dương cũng cau mày, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch trên vai Vương Hạo.

Vương Hạo chú ý tới ánh mắt Cô Dương, không nhịn được cười nói:

- Ngươi rất thông minh, chắc là đoán ra được thân phận của ta?

Đồng tử của Cô Dương co lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Sau khi hắn ta nhìn thấy con thỏ trên vai Vương Hạo, bỗng nhiên hắn nhớ tới một người, đó chính là thiếu niên gần đây thường xuất hiện trong các tin tức báo cáo, thiên tài siêu cấp có liên quan tới ba thế lực lớn, Vương Hạo.

Cho dù trên tin tức không có ảnh của vị thiếu niên nguyên soái này, nhưng tin tức liên quan là bên người nguyên soái có một con thỏ, đã sớm không phải là bí mật gì.

Mà con thỏ bình thường căn bản không có linh tính như Tiểu Bạch, cho nên điều này làm hắn ta có chút hoài nghi.

Bây giờ có câu nói của Vương Hạo, trong chớp mắt hắn dám chắc chắn, người này chính là thiên tài siêu cấp liên quan tới ba thế lực lớn.

- Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm nguyên soái đại nhân.

Cô Dương vội vàng xin lỗi, đây không phải là sơn trang Thiên Kiếm bọn họ sợ Vương Hạo, mà vì thanh danh không có việc gì làm thích gây chuyện của Vương Hạo đã truyền đến.

Hắn cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này, cuối cùng xuất hiện tình cảnh đạn đạo Đông Phong bắn vào Sơn trang Thiên Kiếm.

Hơn nữa một câu xin lỗi cũng sẽ không mất miếng thịt nào, nói không chừng còn có thể kết giao với vị thiếu niên nguyên soái có tiền đồ vô lượng này, sao hắn lại không làm chứ!

- Nguyên soái sao?

Các mỹ nữ mặc bikini kêu lên một tiếng, sau khi liếc mắt dò xét Vương Hạo lần nữa, tất cả đều bị hù dọa thiếu chút nữa tè ra quần.

Vừa rồi các nàng lại có thể châm chọc Nguyên Soái, đây là muốn chết mà!

Nghĩ tới đây, các mỹ nữ mặc bikini nơm nớp lo sợ, đứng sau lưng Cô Dương, không dám thở mạnh.

- Ngươi không tệ.

Vương Hạo có chút bất ngờ nhìn Cô Dương, hắn vốn cho rằng người này là thiếu gia phách lối ăn chơi không có đầu óc, nhưng mà ai biết người này không chỉ có mắt nhìn, năng lực xử lý mọi chuyện còn rất mạnh.

Nếu chiêu mộ được người này vào trong quân đoàn, làm quan ngoại giao, như vậy cũng có thể giảm bớt một số phiền phức không cần thiết.

Ít nhất hắn còn chưa hoàn toàn nắm trăm vạn đại quân ở trong tay, bên trong quân đoàn có không ít chuyện phiền phức, dù sao những đệ tử quý tộc đó cũng không phải ngồi không.

Hai mắt Cô Dương sáng lên, lời này của Vương Hạo có ý gì đây? Chẳng lẽ là muốn chiêu mộ hắn?

Nếu như vậy, hắn nhất định sẽ gật đầu đồng ý, bởi vì hắn chán ghét cảnh mỗi ngày trải qua cuộc sống say chết mộng tỉnh này rồi.

Hắn ta muốn đi theo vị thiếu niên truyền kỳ này, để lưu lại tên tuổi của hắn ở trong lịch sử huy hoàng.

- Ong ong…

Đúng lúc này, một tiếng động cơ nổ lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một lão nhân ăn mặc theo trào lưu tiền vệ, từ trên một động cơ bay sang trọng bước xuống.

Mà vẻ mặt Vương Hạo có chút kỳ quái, hắn từng gặp qua lão nhân này rồi, đó chính là lão đầu giả vờ bị đụng ngã vừa bị hắn đánh cho một trận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.