Hành tinh Thiên Mã.
Trên bờ biển tại phong cảnh hợp lòng người, một chiếc du thuyền sang trọng đang đỗ.
Bên trên du thuyền, một đám mỹ nữ mặc bikini dáng người gợi cảm nóng bỏng, các nàng đang vây quanh một thiếu niên trẻ tuổi.
Mà bên bờ cách đó không xa, Vương Hạo đang đứng từ xa nhìn một cảnh tượng này.
Hương Hương ở bên cạnh lại có vẻ mặt u oán, rõ ràng có thể đi ăn cơm chùa, nhưng cuối cùng lại đi theo nữ nhân hám giàu tới bờ biển.
Mà đau khổ nhất chính là, nàng phải đứng trên bờ biển uống gió tây bắc, mà người ta lại ngồi trên du thuyền sang trọng ăn thức ăn ngon, uống rượu ngon.
- Vương Hạo, chúng ta đừng nhìn nữa, ăn cơm trước nhé?
Hương Hương vô cùng đáng thương nhìn Vương Hạo, bày tỏ mình thật sự rất đói bụng.
Vương Hạo trợn mắt, lấy ra một giỏ cà rốt đưa cho Hương Hương, hi vọng có đồ ăn nàng có thể câm miệng.
Nhìn thấy cà rốt, Tiểu Bạch nhanh chóng nhảy vào trong giỏ, ôm lấy một củ cà rốt điên cuồng gặm cắn, giống như dân chạy nạn ở Châu Phi ba ngày chưa được ăn.
Hương Hương cũng không khách sáo, mỗi tay một củ, há miệng nhét vào trong, sau đó không thèm nhai nuốt luôn, một giây sau đã ăn một củ.
Khi Tiểu Bạch cầm lấy củ thứ ba chuẩn bị há miệng, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt oán hận.
Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hương Hương cắn ngón tay, nhìn chằm chằm cà rốt trong tay nó, đồng thời còn nuốt một ngụm nước miếng.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng của Tiểu Bạch suy sụp, ai có thể tưởng tượng được hai ngày trước nó là con thỏ địa chủ có một đống núi cà rốt lớn.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên lại biến thành con thỏ nghèo khó ăn bữa cơm cũng không no, thử hỏi loại khoảng cách này, bảo con thỏ hai tuổi rưỡi chấp nhận, có phải quá tàn nhẫn hay không?
Chỉ là không còn cách nào, ai bảo nó sợ Hương Hương chứ!
- Cho ngươi!
Tiểu Bạch đau lòng nhắm mắt lại, đưa cà rốt trong tay cho Hương Hương.
- Tiểu Bạch, ngươi thật ngoan, tỷ tỷ thích ngươi nhất.
Hương Hương ngạc nhiên xoa đầu thỏ, sau đó không khách sáo nhận lấy củ cà rốt cuối cùng.
Chỉ là lần này Hương Hương không có ăn như hổ đói, mà rõ ràng là say như mê nhâm nhi thưởng thức.
Bỗng nhiên đồng tử của Vương Hạo co rút lại, chỉ thấy lúc này tay Hương Hương đang sờ đầu con thỏ trắng, có một dòng năng lượng truyền vào trong cơ thể Tiểu Bạch, điều này làm cho Tiểu Bạch đột phá trong chớp mắt.
- Rốt cuộc Hương Hương này có lai lịch như thế nào?
Vương Hạo vô cùng ngạc nhiên, hắn có dự cảm vô cùng mãnh liệt, Hương Hương này có lai lịch vô cùng kinh khủng.
Đồng thời, Vương Hạo cũng đang suy nghĩ, sao Hương Hương này biết cà rốt loại đồ ăn ưa thích của sủng vật?
Lẽ nào nàng là một con yêu yhú? Nhưng có thể có loại yêu thú hình người sao?
Phải biết rằng bên trong Liên Bang Tinh Tế, yêu thú đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Thần Thú.
Thần Thú chỉ biết nói tiếng người, căn bản không có cách nào biến thành hình người.
Nhưng nếu như không phải là Thần Thú, vậy Hương Hương thuộc chủng loại nào đây?
- Quên đi, không nghĩ tới những chuyện này nữa.
Vương Hạo lắc đầu.
Bởi vì mặc kệ Hương Hương có lai lịch gì, chủng loại gì, hắn chỉ cần hiểu rõ đứa ngốc đáng yêu này ở bên cạnh hắn, như vậy hắn không chỉ an toàn, còn có thể càng thêm vô pháp vô thiên, đạt được càng nhiều điểm tội ác hơn.
- Ai ui…
Đúng lúc này, bỗng nhiên một lão đầu té ngã trước mặt bọn họ, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Người giả vờ bị đụng ngã sao?
Trong chớp mắt, trong đầu Vương Hạo lóe lên hai chữ này.
- Đợi một chút!
Vương Hạo kéo Hương Hương lại, nhếch miệng nói:
- Lão đầu, ngươi giả bị đụng ngã đúng là không có chất lượng kỹ thuật gì cả, ở đây khắp nơi đều có camera, ngươi không lừa được ta đâu.
Khóe miệng lão đầu nhếch cao hơn.
- Thanh niên, camera ở đoạn đường này đều bị lão phu làm hỏng rồi, ngươi vẫn nênn ngoan ngoãn đưa tiền đây! Nếu không đợi cảnh sát tới, ngươi không cho cũng phải cho.
- Hỏng rồi sao?
Vương Hạo sửng sốt một chút.
Lão đầu đắc ý gật đầu:
- Tiểu tử ngươi là người thứ 100 bị lão phu đụng phải ở đây, cho ngươi nửa giá…
Còn chưa dứt lời, Vương Hạo xắn tay áo lên, tiến lên đấm vào mặt lão đầu một cái.
- Ai ui, sao tiểu tử ngươi lại đánh người như vậy chứ?
Trong chớp mắt lão đầu bối rối, kịch bản này không đúng rồi!
- Hừ, dám đụng vào ta, ngươi cũng không hỏi thăm một chút, ta là ai chứ…
Vương Hạo cũng không khách sáo, chân tay đều dùng cả, đánh cho lão đầu mặt mũi bầm dập.
Đồng thời hắn còn không khách sáo lấy đi tiền mặt, vòng tay trí năng và những thứ đáng giá trên người lão đầu.
Sau khi Vương Hạo rời đi, lão đầu bỗng nhiên ngồi dậy, gãi gãi cái cằm, lẩm bẩm nói:
- Vừa rồi nếu ta không có cảm ứng sai, hình như tiểu tử này lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng tiểu tử này mới mười bảy mười tám tuổi, lẽ nào hắn ta chính là Vương Hạo gần đây hay được nhắc đến?
- Ha ha, cần gì quan tâm tiểu tử này là ai.
Lão đầu cười ha ha:
- Lão phu chơi ở nhân gian lâu như vậy, từ trước đến giờ bắt chẹt dọa dẫm, giả bị đụng cua gái không gặp đối thủ, hôm nay gặp được tiểu tử thú vị như vậy, nhất định phải bàn luận một chút, xem ai đê tiện hơn…
Một giây sau, tiếng cười vẫn còn vang vọng, nhưng lão đầu đã biến mất, chẳng biết đi đâu.
Lúc này, Vương Hạo lấy được vòng tay trí năng của lão đầu, hắn nhanh chóng gửi tin tức cho Tiền Vạn Dương, bảo hắn tới đón mình.
Đồng thời, Vương Hạo cũng biết được tin tức từ chỗ Tiền Vạn Dương, các thế lực lớn để tiểu bối tiếp tục tranh giành tinh thạch truyền thừa.
Vương Hạo nhếch miệng:
- Không có Vũ Vương, ai cũng không làm gì được ta…
Chỉ là lúc Vương Hạo quay đầu lại, đã thấy kẻ ăn hàng Hương Hương chạy tới trước quán nướng cạnh bờ biển, ăn từng xiên một.
Điều làm Vương Hạo phải trợn mắt há miệng chính là, hắn chỉ đi gửi mấy tin, kết quả Hương Hương đã ăn hơn năm mươi xiên, đồng thời còn thúc giục ông chủ nướng nhanh lên.
Vẻ mặt thèm chảy nước miếng đó rốt cuộc cũng làm Vương Hạo hiểu rõ vì sao nàng lại bị người ta truy nã.
- Vương Hạo, nhanh đến đây ăn cùng đi…
Hương Hương vui vẻ vẫy vẫy tay với Vương Hạo, khí tức thanh xuân đó trong chớp mắt thu hút tất cả ánh mắt của sinh vật nam trên bờ biển.
Lúc Vương Hạo đi đến quầy bán đồ nướng, Hương Hương đưa một xiên tôm vừa nướng xong cho hắn, sau đó lại tự mình cầm lấy một xiên mực nướng cắn từng miếng một.
- Thế giới của những kẻ ăn hàng, ta không hiểu lắm.
Vương Hạo lắc đầu, sau đó hỏi ông chủ bán đồ nướng:
- Ông chủ, ngươi biết thiếu niên trên chiếc du thuyền đó là ai không?
Ông chủ cười to nói:
- Vị công tử này vừa nhìn là biết không phải là người của hành tinh Thiên Mã.
- Làm sao ngươi biết?
Vương Hạo hỏi.
Ông chủ cười nói:
- Người ngươi nói là hoa hoa công tử nổi tiếng ở hành tinh Thiên Mã chúng ta, tiểu thiếu gia của sơn trang Thiên Kiếm , Cô Dương. Cơ bản mỗi tuần hắn ta đều được đăng trên báo tin tức trong tuần, thay bạn gái còn hơn thay quần áo, nghe nói chỉ cần có nữ minh tinh nằm trên trang bìa tuần san thời thượng của hành tinh Thiên Mã, hắn ta nhất định đã từng ngủ cùng…
- Trâu bò như vậy sao?
Vương Hạo thừa nhận, lúc này hắn có chút ghen tỵ, cho dù những nữ minh tinh đó đều không phải là người đứng đắn gì, cũng không có xinh đẹp bằng nữ nhân bên cạnh hắn, nhưng hắn chính là ghen tỵ…