Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 306: Chương 306: Thự Quang




Sau khi Vương Hạo tới gần, nghe thấy Hi Dung Hiên hạ giọng nói:

- Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải nhanh lấy Thự Quang ra cho ta.

- Ông chủ, ta đã cố hết sức rồi, nhưng hắn căn bản không dẫn ta về nhà.

- Đó là chuyện của ngươi, nhớ kỹ muốn tiền, nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta.

- Ông chủ, thực ra ta không phải quan tâm chuyện tiền bạc, ta chỉ muốn cùng ngươi…

- Cút đi, lão tử không có hứng thú với loại nữ nhân như ngươi, tranh thủ thời gian đi thăm dò cho ta…

- …

Sau khi nói vài câu, Hi Dung Hiên lại lén lén lút lút đi ra.

- Thự Quang sao?

Vương Hạo nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đồng tử của hắn co lại, nếu hắn không nhớ lầm, Thự Quang này hẳn là một trong mười loại vũ khí hợp kim cấp sáu của Liên Bang Tinh Tế, súng tự động Thự Quang.

- Ngay cả Hi Dung cũng dám có ý đồ với khẩu súng này, xem ra muốn có được nó cũng không phải là quá khó khăn?

Vương Hạo chớp chớp mắt, rõ ràng có hứng thú với cây súng Thự Quang này.

Hương Hương nghiêng cái đầu nhỏ, hiếu kỳ hỏi:

- Vương Hạo, Thự Quang này ăn có ngon không?

- Khụ khụ…

Trong chớp mắt Vương Hạo bị sặc, bây giờ hắn hoàn toàn phục người thích ăn này rồi, trong đầu ngoại trừ ăn ra, chắc là không chứa nổi vật gì khác.

Khi đang nói chuyện, nữ nhân hám giàu kia cũng đi từ trong ngõ nhỏ ra.

Thấy thế, Vương Hạo kéo Hương Hương nhanh chóng đi theo, muốn nhìn xem thử rốt cuộc nữ nhân này đang tiếp cận ai.

- Vương Hạo, ngươi làm gì thế? Ta còn muốn đi ăn cơm mà!

Hương Hương nhìn quán ăn ở bên kia đường, nước miếng chảy ra.

- Làm chuyện chính trước đã, sau đó sẽ cho nàng ăn no, còn cho ngươi ăn no căng bụng, không cần lo lắng bị người ta đuổi theo.

Vương Hạo nói một câu, sau đó nhanh chóng tăng tộc độ.

Hương Hương nuốt một ngụm nước bọt, dùng mười hai phần ý chí di chuyển ánh mắt, sau đó ngoan ngoãn để Vương Hạo kéo đi…



Phủ Tổng Thống ở Đế Tinh.

Đại diện các thế lực lớn tập hợp lại cùng một chỗ.

Các thế lực lớn nhất trí một cách kỳ lạ, chính là phải công khai lên án chuyện Vương Hạo sử dụng đạn đạo Đông Phong lung tung.

Nhưng thái độ của Dược Tề Công Hội và công ty Thiên Hỏa cũng rất cứng rắn, bọn họ biểu thị ai dám động đến Vương Hạo, người đó chính là đối địch với bọn họ.

- Hừ, ai dám động đến một sợi lông của Vương Hạo, toàn thể Dược Tề Công Hội chúng ta nghỉ phép đi du lịch.

Băng Xảo hừ lạnh một tiếng.

Thu Lôi gật đầu nhẹ:

- Công ty Thiên Hỏa của chúng ta quyết định, ai dám động đến Vương Hạo, chúng ta lập tức tăng giá vũ khí đạn dược lên gấp mười lần.

Nghe vậy, Tổng Thống xoa xoa đầu, cảm thấy đầu mình đau muốn chết.

Công ty Thiên Hỏa đã muốn lên giá từ sớm, có các thế lực lớn đè ép, cho nên bọn họ tăng giá không thành.

Nếu như vì chuyện Vương Hạo lần này, để bọn họ tăng giá thành công, như vậy sau này muốn bọn họ hạ giá, tuyệt đối là chuyện khó như lên trời.

Mà Dược Tề Công Hội càng dứt khoát hơn, toàn bộ đều nghỉ đi du lịch, điều này thực sự làm hắn không biết nên làm thế nào mới tốt.

Phải biết rằng Dược Tề Công Hội có chính là tiền, cho dù đóng cửa ba năm, bọn họ vẫn có thể tiêu sái đi du lịch khắp nơi như trước.

Nhưng Liên Bang Tinh Tế không thể mọt ngày thiếu thuốc, nếu như không có thuốc, tu vi của dân chúng không thể tăng lên, chuyện này có ý nghĩa là chiến lực toàn thể Liên Bang Tinh Tế đang giảm xuống.

Chuyện này đối với Tổng Thống, sao có thể dễ dàng tha thứ sao?

- Hừ, Vương Hạo sử dụng đạn đạo Đông Phong lung tung, đây là chuyện quá nghiêm trọng, nếu không nghiêm trị, vậy sau này không phải ai cũng có thể sử dụng đạn đạo Đông Phong trong Liên Bang sao?

Quán Tân Hùng hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý Dược Tề Công Hội và công ty Thiên Hỏa.

Thu Lôi lạnh nhạt nói:

- Ta cảm thấy chuyện này tuyệt đối không nghiêm trọng lắm, tổ chức khủng bố DY muốn bắt Vương Hạo, lẽ nào Vương Hạo còn phải giơ tay chịu trói?

- Nhưng theo ta hiểu rõ, Vương Hạo có bảo thạch không gian, hoàn toàn có thể né tránh, nhưng hắn ta lại lựa chọn dùng bạo lực để giải quyết.

Quán Tân Hùng lạnh lùng nói.

- Ai quy định, có bảo thạch không gian thì phải sử dụng bước nhảy không gian?

Băng Xảo cười lạnh khinh thường.

Trong hai mắt Quán Tân Hùng hiện lên ý lạnh:

- Nếu như Vương Hạo vẫn luôn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề như vậy, lần sau lão phu cũng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, đến lúc đó các ngươi đừng trách lão phu…

Thu Lôi cười mỉa nói:

- Vương Hạo là cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa chúng ta, nếu ngươi dám dùng bạo lực với hắn, công ty Thiên Hỏa sẽ dừng giao dịch với Quân Bộ.

- Thu Lôi, ngươi bị giam đến hồ đồ rồi sao? Vậy mà giúp đỡ Vương Hạo đối đầu với lão phu.

Vẻ mặt Quán Tân Hùng âm trầm trong chớp mắt.

- Ta bị giam, đây không phải đều do Quân Bộ các ngươi ban tặng sao?

Hai mắt Thu Lôi lóe lên ý lạnh, lúc bị giam hắn vẫn luôn tự hỏi, vì sao năm đó Liên Bang Diệu Thiên sớm không công kích muộn không công kích, đợi hắn đến lập tức công kích.

Hơn nữa còn công kích vô cùng có mục đích, có thể nói là công kích trực tiếp về phía hắn, nếu chuyện này không nhận được tình báo trước, đánh chết hắn cũng không tin.

Quan trọng nhất chính là, nếu như công ty Thiên Hỏa bị ép sửa họ, như vậy người được lợi lớn nhất tuyệt đối là Quân Bộ.

Bởi vì chỉ cần Quân Bộ thu mua công ty Thiên Hỏa, như vậy có thể tự cung tự cấp, hàng năm còn có một số tiền lớn mua sắm cho quân đội, cho nên không phải hắn không nghi ngờ chuyện này.

- Dược Tề Công Hội chúng ta cũng dừng giao dịch với Quân Bộ.

Băng Xảo chậm rãi nói.

- Các ngươi…

Quán Tân Hùng tức giận, sắc mặt tái xanh, hắn có cảm giác như bị người ta bóp lấy cổ, làm hắn ta vô cùng khó chịu.

- Khụ khụ…

Tổng Thống ho khan một tiếng:

- Liên quan đến chuyện Vương Hạo dùng đạn đạo Đông Phong, ta cảm thấy chuyện này có nguyên nhân, có thể tha thứ, đồng thời cảnh cáo Thất Ma một chút, để hắn không nên quá phách lối, nếu không lập tức tiêu diệt tổ chức khủng bố DY của hắn.

Nghe thấy Tổng Thống mở miệng, đại diện các thế lực khắp nơi đều không nói chuyện.

Tổng Thống gõ vào bàn một cái, nói khẽ:

- Chuyện Vương Hạo dùng đạn đạo Đông Phong bỏ qua, nhưng bảo vật Vương Hạo nhận được trong cung điện, rõ ràng còn chưa kết thúc.

Lông mày Thu Lôi nhíu lại:

- Tổng Thống nói lời này là có ý gì?

Tổng Thống cười khẽ nói:

- Ta cho rằng, chỉ cần Vương Hạo chưa trở lại địa bàn của mình, như vậy trò chơi này còn chưa kết thúc, cho nên hãi tử mỗi nhà đều có cơ hội, cuối cùng người nào cướp được sẽ thuộc về người đó.

- Nói linh tinh nhiều như vậy, không phải là ngươi cũng muốn tinh thạch truyền thừa trong tay Vương Hạo sao?

Băng Xảo hừ lạnh một tiếng.

Tổng Thống không che giấu gật đầu nhẹ:

- Phủ Tổng Thống chúng ta lấy tinh thạch truyền thừa làm gốc rễ sinh mệnh, nhưng chúng ta cũng không đi lấy lớn hiếp nhỏ, đây là chuyện của các tiểu bối, cho nên để cho bọn họ tự giải quyết.

Quán Tân Hùng cười mỉa nói:

- Đã như vậy, vậy xem cuối cùng rơi vào nhà nào!

Lông mày Băng Xảo nhăn lại:

- Chuyện của tiểu bối để bọn họ tự giải quyết thì không có gì, nhưng người có tu vi Vũ Vương không nhất định trộn đều, đây xem như là lấy lớn hiếp nhỏ rồi!

Đại diện các thế lực lớn liếc nhìn nhau, tất cả đều gật đầu đồng ý, cho dù chiến lực cá nhân của Vương Hạo rất mạnh, nhưng nếu bọn họ phái ra mấy vạn, mấy chục… Vũ Tông, cho dù Vương Hạo có ba đầu sáu tay, cũng là chắp cánh khó thoát.

Cho nên có Vũ Vương hay không, thật sự không tính là gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.