Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 305: Chương 305: Cùng là người lưu lạc Thiên Nhai




Một chỗ trên thảo nguyên lớn ở hành tinh Thiên Mã.

Vương Hạo đi phía trước, Hương Hương ôm Tiểu Bạch tức giận theo ở phía sau.

Mà hai mắt Tiểu Bạch lại rưng rưng, khóc đến là đau lòng.

- Tiểu Bạch ngoan, chắc chắn tỷ tỷ sẽ trả cà rốt lại cho ngươi.

Hương Hương xoa đầu của Tiểu Bạch, sau đó tức giận nói với Vương Hạo:

- Vương Hạo, ngươi quá keo kiệt rồi, cà rốt mà cũng không nỡ cho Tiểu Bạch ăn.

Mặt Vương Hạo xám lại, rốt cuộc Hương Hương này kẻ ngốc trời sinh, hay là cảm thấy mình quá tốt bụng?

Tối hôm qua, cà rốt Tiểu Bạch cất giữ trong không gian Thứ Nguyên không biết xảy ra chuyện gì, lại bị Hương Hương lấy ra.

Sau đó muội tử này ăn đến nghiện, cuối cùng trong một đêm ăn hết sạch vạn củ cà rốt hắn chuẩn bị cho Tiểu Bạch.

Nhưng sau đó, vị muội tử này lại có thể đổ hết tất cả trách nhiệm lên người hắn, nói hắn chuẩn bị cà rốt cho Tiểu Bạch quá ít, điều này bảo hắn nên nói lý lẽ với ai đây?

Tuy nhiên, điều này cũng làm Vương Hạo khẳng định chắc chắn, Hương Hương tuyệt đối không phải là người, bởi vì con người căn bản không có hứng thú với cà rốt của Tiểu Bạch lớn như vậy.

Bởi vì cà rốt Tiểu Bạch ăn được đều là do hắn đổi từ trong hệ thống, thuộc loại đồ ăn của sủng vật, ăn hết không chỉ có thể làm yêu thú nhanh chóng trưởng thành, còn có thể tăng cường trí tuệ cho yêu thú.

Mà con người ăn hai củ sẽ không thích ăn nữa, căn bản không có khả năng ăn tới vạn củ, hơn nữa bụng của con người cũng không có khả năng chứa được vạn củ cà rốt!

- Ta nói này Hương Hương, ngươi đừng đi theo ta nữa.

Vẻ mặt Vương Hạo bất đắc dĩ, tận tình khuyên nhủ:

- Bây giờ ta đang bị người ta truy sát, ngươi đi theo ta, như vậy ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

- Hóa ra ngươi cũng bị truy sát à!

Hai mắt Hương Hương sáng lên:

- Vậy chúng ta cùng là người lưu lạc Thiên Nhai rồi, vậy càng phải ở bên cạnh nhau.

- Ngươi cũng bị người ta truy sát sao?

Vương Hạo ngơ ngác nhìn Hương Hương, hắn cảm thấy vị muội tử này bị người ta đuổi giết, rất có thể là ăn cơm không trả tiền, sau đó bị những ông chủ đó truy sát, dù sao sức ăn của muội tử này không phải nhiều bình thường.

Lúc này, Tiểu Bạch nhảy từ trong ngực Hương Hương lên vai Vương Hạo, ánh mắt tội nghiệp nhìn Vương Hạo.

- Sợ ngươi rồi!

Vương Hạo lắc đầu, đưa cho Tiểu Bạch một củ cà rốt.

Tiểu Bạch nhận lấy cà rốt nhanh chóng nhét vào trong miệng, lần này nó không có nhai kỹ nuốt chậm, hoàn toàn biến thành bộ dạng ăn như hổ đói, đồng thời quay lưng về phía Hương Hương, rất sợ người này lại cướp cà rốt của nó.

Hương Hương cắn ngón tay, khóe miệng có chút óng ánh, nàng cũng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Vương Hạo.

Nàng có bản lĩnh lấy ra được đồ vật trong không gian Thứ Nguyên của người khác.

Nhưng nàng cảm thấy rất kỳ lạ chính là bất kể nàng cảm ứng như thế nào, cũng không thể cảm ứng được không gian Thứ Nguyên của Vương Hạo, chuyện này làm nàng chỉ có thể đi sau lưng Vương Hạo đòi cà rốt, mà không thể trực tiếp giơ tay đi lấy.

Vương Hạo nhìn bộ dạng đáng thương của Hương Hương, nghĩ thầm rằng, mình hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của nha đầu này, nhưng từ tốc độ cho thấy, nhất định là rất khủng khiếp.

Hơn nữa nhìn rất ngu ngốc, nếu có thể lừa gạt trở về, vậy sau này có vệ sĩ siêu cấp rồi.

Đương nhiên, chủ yếu chính là hắn là cẩu quan… Phi… cuộc đời quan đạo đã mở ra, nếu sau này gặp phải những hiệp sĩ chuyên ám sát tham quan, đấu chính diện hắn không sợ, nhưng nhỡ đâu hạ độc ở phía sau, chuyện này có chút khó lòng phòng bị.

Nhưng nếu có vệ sĩ hay ăn ở bên cạnh, tóm lại người chết đầu tiên không phải là hắn.

Nghĩ tới đây, Vương Hạo ho nhẹ nói:

- Hương Hương, mỗi ngày ta có thể cho nàng một trăm củ cà rốt, đồng thời chuẩn bị các loại thức ăn ngon phong phú cho nàng, nhưng nàng phải bảo vệ an toàn cho ta, nàng thấy thế nào?

Vẻ mặt Hương Hương rối rắm, sau đó duỗi năm ngón tay ra:

- Mỗi ngày Hương Hương muốn năm trăm củ cà rốt.

- Năm trăm củ?

Vương Hạo trợn mắt, ăn cà rốt cũng cần ăn nhiều như vậy sao?

- Vậy thì bốn trăm củ, không thể ít hơn nữa…

Hương Hương vô cùng đáng thương gập một ngón tay lại.

- Được, vậy thì bốn trăm củ cà rốt.

Vương Hạo khẽ gật đầu.

Vừa dứt lời, Tiểu Bạch nhìn Vương Hạo đầy ai oán, giống như là nói, ngươi không yêu thỏ bảo bảo ta, thế mà giữ người hay ăn này ở bên cạnh, đây không phải là muốn sau này thỏ bảo bảo ta không có cà rốt ăn sao?

Hương Hương kéo Tiểu Bạch tới, ôm vào trong lòng an ủi:

- Tiểu Bạch ngươi yên tâm, tỷ tỷ sẽ trả cà rốt cho ngươi, mỗi ngày trả một củ, trả một vạn ngày là xong thôi.

Trong chớp mắt Tiểu Bạch tức đến ngất, trả một vạn ngày là xong thôi mà, thật sự coi nó là con thỏ không biết tính sao? Một vạn ngày phải đợi 27 năm đó!

Khi đang nói chuyện, Vương Hạo nhìn thấy tòa thành thị xuất hiện phía trước, bên trong người người chen chúc, có thể thấy đó chính là tòa thành thị lớn.

- Tốt rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy thành thị, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi!

Trong chớp mắt Hương Hương tỉnh táo lại, lấy ra ván trượt trên không, kéo Vương Hạo bay về phía trước.

Vương Hạo hít một hơi thật sâu, đây quả nhiên là thiếu nữ thích ăn, trong đầu đều là ăn ăn ăn.

Sau khi bọn họ tiến vào tòa thành thị này, Hương Hương rất lễ phép hỏi mọi người, tìm kiếm phố ẩm thực trong mỗi thành thị theo truyền thuyết.

- Nhớ kỹ, đợi lát nữa nhất định phải ăn no tám phần thôi, tuyệt đối không thể ăn no hoàn toàn, nếu không lúc chạy trốn sẽ vô cùng khó chịu.

Hương Hương khẽ căn dặn.

Mặt Vương Hạo tái lại, đã để cho hắn đoán ra được, quả nhiên nha đầu này ăn cơm chùa mới bị người ta truy sát.

Đồng thời còn ăn ra kinh nghiệm, chắc số lần ăn chùa không ít!

- Hương Hương, nàng ăn chùa bao nhiêu lần rồi?

Vương Hạo không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

Hương Hương nghĩ một lát, lắc đầu nói;

- Ta cũng không biết, chỉ là giới ẩm thực có rất nhiều thần bếp hợp nhau lại, đi tới công hội Người Mạo Hiểm đưa ra nhiệm vụ, nói muốn tiêu diệt ta, ta nghĩ chắc là ăn chùa không ít lần!

Vương Hạo ngơ ngác nhìn Hương Hương, ăn cơm chùa còn bị truy nã, đây tuyệt đối là người ăn chùa siêu cấp, còn là người ăn hàng đỉnh khấp mọi người không thể khống chế được.

- Được rồi, đừng ngẩn người nữa, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi!

Hương Hương phấn chấn kéo tay Vương Hạo chạy như bay đến quán đồ nướng.

- Đợi một chút!

Bỗng nhiên Vương Hạo giữ chặt tay Hương Hương, hắn quay đầu nhìn thấy ở cách đó không xa có nam nhân lén lút lôi kéo nữ nhân tiến vào trong con hẻm nhỏ.

Hương Hương nghiêng cái đầu nhỏ, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi biết bọn họ sao?

Vương Hạo khẽ gật đầu, hắn biết người nam nhân kia, còn là bằng hữu cũ của hắn, Hi Dung Hiên của tổ chức khủng bố DY.

Mà hắn không biết nữ nhân đó, cũng chưa từng gặp bao giờ, nhưng cách ăn mặc vô cùng khoa trương, vừa nhìn liền biết là loại nữ nhân coi trọng đồng tiền.

- Người này ở đây làm gì thế? Lẽ nào là cô đơn? Cho nên mới tìm loại phụ nữ ham giàu chơi đùa?

Vương Hạo lắc đầu, hắn cảm thấy không giống lắm, lòng dạ của người này rất sâu, không có lý do gì lại đi tìm loại phụ nữ này.

- Cần gì quan tâm hắn ta, đi nghe một chút không phải sẽ biết sao?

Nghĩ tới đây, Vương Hạo kéo Hương Hương chậm rãi tới gần, muốn nghe thử hai người này đang nói cái gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.