Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 304: Chương 304: Chuyên gia ẩm thực siêu cấp




Hành tinh Thiên Mã cấp bốn.

Đây là tinh cầu vô cùng đẹp, đồng thời cũng thu hút rất nhiều cường giả chán ghét thành thị lớn ồn ào náo động, đến đây an hưởng tuổi già.

Đúng lúc này, phi thuyền hiệu Quang Long kéo theo cái đuôi với khói đặc cuồn cuộn, phá tầng khí quyển, đang rơi xuống dưới đất.

Trong phi thuyền, Vương Hạo chau mày, nhìn màn hình đen như mực:

- Sao lại không có phản ứng nhỉ? Lẽ nào vừa rồi chịu điện từ trường quấy nhiễu, nên bảng mạch chủ bên trong bị hỏng rồi?

- Vương Hạo, có phải thỏ bảo bảo ta sắp chết rồi không?

Tiểu Bạch cắn một miếng cà rốt, vô cùng đáng thương nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo trợn mắt, con thỏ này không có việc gì bày ra bộ dạng đáng yêu làm gì! Khẩu vị thật tốt, ở đâu cũng có dáng vẻ như chờ chết!

- Không thể ngồi chờ chết được, nếu không sẽ thật sự bị ngã chết.

Tay Vương Hạo vung lên, thu phi thuyền hiệu Quang Long vào trong ba lô của hệ thống, trong chớp mắt mộtt người một thỏ lại xuất hiện trong không trung , sau đó rơi nhanh xuống phía dưới.

- A… Vương Hạo, mau cứu thỏ bảo bảo ta…

Trên bầu trời, Tiểu Bạch ôm cà rốt kêu to thảm thiết, nhưng miệng vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi, vẫn còn tiếp tục ăn cà rốt.

Mặt Vương Hạo xám lại, xem như là hắn thua con thỏ hay ăn hàng này.

Hắn bay người lên trước, ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, sau đó lấy dù nhảy ra, mở ra, chậm rãi rơi xuống đất.

Nhưng lúc Vương Hạo sắp rơi xuống đất, chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mặc quần áo thủy thủ, giẫm lên ván trượt di chuyển trên không trung lao về phía hắn.

- A… Mau tránh ra!

Thiếu nữ trẻ tuổi thét chói tai xong, một giây sau đã va vào trong ngực Vương Hạo.

- Mẹ nó, tinh cầu này phục vụ cũng quá tốt đấy chứ? Vừa tới liền tặng muội tử!

Vương Hạo nhìn muội tử trong ngực, chỉ thấy muội tử này có mái tóc đen như tơ, lông mày phượng dài nhỏ, đôi mắt sáng như trăng sao, làn da trắng như tuyết, dáng người thon thả, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra hai chữ thanh xuân.

- Đại sắc lang!

Muội tử thét chói tai, đẩy Vương Hạo ra, lùi về phía sau mấy bước.

Vương Hạo trợn mắt:

- Tiểu muội muội, là nàng nhào vào trong long ta, ta không có chiếm tiện nghi của nàng.

Gương mặt xinh đẹp của muội tử đỏ lên, vừa rồi nàng vừa nghe nhạc vừa chơi ván trượt, căn bản không ngờ tới sẽ có người ở đây, kết quả ai biết Vương Hạo từ trên trời rơi xuống, hại nàng nhào vào trong lòng của Vương Hạo.

- Để ta xem thử đây là nơi nào?

Vương Hạo không để ý đến muội tử, ấn vào vòng tay trí năng ra xem, nhưng vòng tay trí năng giống như bộ mạch chủ trên phi thuyền vừa rồi, tất cả đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Chắc là vừa rồi sau khi di tích thượng cổ vỡ vụn, sinh ra điện từ trường gì đó, làm hỏng những sản phẩm điện tử này rồi.

- Ngươi không phải là người trên tinh cầu này à?

Muội tử hiếu kỳ hỏi.

Vương Hạo gật đầu thật nhẹ:

- Phi thuyền của ta hỏng, phải hạ cánh khẩn cấp xuống tinh cầu này.

- A!

Muội tử khẽ gật đầu, sau đó ôm lấy ván trượt chuẩn bị rời đi.

- Đợi một chút!

Vương Hạo gọi muội tử lại, hỏi:

- Nàng có thể nói cho ta biết thành thị cách nơi này gần nhất là ở đâu không?

Muội tử nghiêng đầu suy nghĩ một lát:

- Ta cũng không biết, vì ta rời thành thị đã năm ngày, còn nơi này là nơi nào, ta cũng không biết.

- Vậy nàng sẽ không đi tìm hiểu sao?

Vương Hạo trợn mắt, sao hắn lại gặp phải muội tử đần độn như vậy nhỉ?

Muội tử giơ cánh tay mảnh khảnh lên:

- Từ trước đến giờ ta đều không cần vòng tay trí năng.

Vương Hạo hiếu kỳ nhìn cổ tay của muội tử, kết quả đúng là không có vòng tay trí năng.

- Mẹ nó, rốt cuộc muội tử này là ai vậy?

Vẻ mặt Vương Hạo ngạc nhiên, bây giờ vòng tay trí năng và điện thoại đều rất thông dụng, nhưng muội tử này lại không có, thật sự rất giống người ngoài hành tinh.

Sau khi Vương Hạo nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình đang đứng trên một thảo nguyên lớn, bốn phía xung quanh một bóng quỷ cũng không có nói cách khác, bây giờ hắn đang đứng ở một nơi không có một bóng người.

- Ta cảm thấy chúng ta gặp phiền phức rồi.

Vương Hạo khẽ xoa mi tâm.

- Có phiền phức gì?

Tiểu Bạch ôm cà rốt, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Vương Hạo thở dài:

- Phi thuyền hỏng, có nghĩa là chúng ta không có cách nào rời đi, vòng tay hỏng, cái này cũng có ý nghĩa chúng ta không có tiền để dùng, chỉ có thể ngủ ngoài đường, đồng thời cũng không thể liên lạc với người khác tới đón chúng ta.

- A…

Bỗng nhiên muội tử thét chói tai, hai mắt lóe ra hình trái tim, si ngốc nhìn Tiểu Bạch trên vai Vương Hạo.

Vương Hạo trợn mắt, lại có muội tử bị Tiểu Bạch mê hoặc.

- Ngủ ngoài đường sao? Thỏ bảo bảo ta không muốn ngủ ngoài đường.

Tiểu Bạch buông cà rốt trong tay ra, vô cùng đáng thương nhìn Vương Hạo, bày tỏ ý kiến mình phải ngủ trên giường lớn mềm mại.

Vương Hạo liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái:

- Đã thành ra như vậy rồi, chúng ta chỉ có thể kiếm tiền.

- Kiếm tiền thế nào?

Tiểu Bạch hỏi.

Vương Hạo nghĩ một lát:

- Một là chặn đường ăn cướp, hai là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ba là vào nhà cướp cướp, bốn là kết bè gây án, năm là gửi tin lừa gạt, sáu là giả bị đụng bắt chẹt người khác vo vét tài sản, bảy là giả vờ ăn mày xin tiền…

Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi:

- Vậy chúng ta lựa chọn cái nào?

Vương Hạo quay đầu nhìn muội tử, phía trước không có thôn xóm phía sau không có cửa hàng, ngoại trừ muội tử này ra, căn bản không có lựa chọn nào khác.

Tiểu Bạch nhảy từ trên vai Vương Hạo xuống, lấy súng máy ra, trong miệng còn ngậm cà rốt đứng trước mặt muội tử:

- Ngươi đừng háo sắc nữa, tranh thủ thời gian giao tất cả tiền trên người ra, nếu không đừng trách thỏ bảo bảo ta nổ súng.

- Oa, thực sự quá đáng yêu…

Muội tử không có cảm giác mình đang bị cướp, loáng một cái đã chạy tới trước mặt Tiểu Bạch, sau đó ôm chặt Tiểu Bạch vào trong ngực.

Bỗng nhiên đồng tử của Vương Hạo co lại, nhanh! Thực sự quá nhanh!

Hắn hoàn toàn không nhìn rõ tu vi, tốc độ nhanh hơn hắn mấy chục lần còn chưa nói, nếu như hắn muốn giao đấu với muội tử này, cho dù hắn sử dụng lập tức tấm chắn năng lượng, cũng vẫn bị muội tử này treo lên đánh.

- Sao có thể như vậy được!

Trên trán Vương Hạo có giọt mồ hôi chảy xuống, sâu trong lòng hắn thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Phải biết rằng hắn mở ra chính là loại hệ thống hack nghịch thiên này, chiến lực sớm đã vượt xa các bạn cùng lứa rất rất nhiều.

Nhưng bây giờ, một thiếu nữ trẻ tuổi không hơn tuổi hắn là bao, tốc độ còn nhanh hơn hắn, điều này làm hắn thực sự không thể chấp nhận nổi.

Lẽ nào đây là lão quái vật siêu cấp?

Nhưng hành vi cử chỉ này căn bản không giống có phong thái của một lão quái vật nên có, trái lại càng giống với thiếu nữ cao quý hơn.

- Ngươi, ngươi, ngươi không phải là người…

Toàn thân Tiểu Bạch run rẩy trong lòng của muội tử, nó có thể cảm nhận được rất rõ ràng, khí tức trên người muội tử tỏa ra tuyệt đối không phải khí tức của con người.

Bỗng nhiên con ngươi của Vương Hạo co lại, không phải là người sao? Lẽ nào là sinh vật cấp cao của những tinh hệ khác?

“Tiểu tử này thật tinh nghịch, sao có thể nói tỷ tỷ không phải là người chứ?

Muội tử gõ gõ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, cười đùa:

- Tỷ tỷ tên là Hương Hương, là chuyên gia ẩm thực siêu cấp, chuyên nếm thử thức ăn ngon ở khắp nơi…

Vương Hạo nhếch miệng, cái gì mà chuyên gia ẩm thực siêu cấp, chắc là người chuyên ăn hàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.