- Ba trăm ngàn? Các ngươi thật sự xem trọng ta như vậy hả?
Vương Hạo cười lạnh lùng:
- Nhưng cho dù có ba trăm ngàn người ta cũng có thể dùng một quả đạn đạo Đông Phong giải quyết.
Liệu Vân Xuyên nhếch miệng:
- Bởi vì người đã sử dụng đạn đạo Đông Phong trên di tích cổ, cho nên toàn bộ cấp cao của Liên Bang Tinh Tế đều nhất trí quyết định nếu như người dám ở Liên Bang Tinh Tế sử dụng sát khí lớn tổn thương cấp năm vậy thì sẽ thực hiện Cấm Vũ Lệnh đối với ngươi.
- Cấm Vũ Lệnh?
Vương Hạo nhíu mày.
Liệu Vân Xuyên giải thích nói:
- Cấm Vũ Lệnh này chính là nói chỉ cần ngươi dám sử dụng sát khí lớn tổn thương cấp năm vậy thì ngươi sẽ bị bắt vào nhà lao giam giữ cả đời.
- Các ngươi vì đối phó ta thật đúng là không tiếc tàn lực à!
Vương Hạo hừ lạnh nói.
Liệu Vân Xuyên nhún vai tỏ vẻ vô tội nói:
- Không có cách nào, đấu một mình khẳng định không có ai là đối thủ của ngươi, liều mạng ngoan độc cũng không ai có thể đấu lại ngươi, vì vậy chúng ta chỉ có thể dùng loại phương pháp này.
- Ha ha, tiểu tử Vương Hạo ngươi rất lợi hại!
Kiếm Thái Phong vuốt chòm râu cười to nói:
- Lão phu sống hơn ba ngàn năm rồi, nhìn thấy thiên tài giống như cá chép qua sông, nhưng bọn họ so với ngươi đều là cặn bã.
Vương Hạo bĩu môi:
- Ngươi đây là đang khen ta hại là tổn hại ta vậy?
- Đương nhiên là khen ngươi.
Kiếm Thái Phong cười nói:
- Ta rất muốn xem thử ngươi có thể ở trong cục diện này thoát khỏi vòng vây hay không?
Liệu Vân Xuyên cười khinh miệt, cho dù chiến lực của Vương Hạo vô địch, nhưng đối mặt với ba trăm ngàn Vũ Tông đó cũng là có chắp thêm cánh cũng không thoát.
Vương Hạo nhấp một hớp rượu:
- Đánh ra ngoài hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lão nhân gia ngài nhàm chán muốn xem kịch, vậy có phải nên trả tiền vé vào cổng trước hay không?
Ha, ha…
Kiếm Thái Phong ngửa mặt lên trời cười to:
- Từ sau khi lão làm trùm thiên hạ ngươi là người đầu tiên dám đánh lão phu, hơn nữa còn lừa gạt lão phu, lại còn dám chìa tay về phía lão phu đòi lợi ích?
Vừa dứt lời tất cả mọi người ở đó đều đổ mồ hôi lạnh, tuy Kiếm Thái Phong những lão bất tử này đã nhìn thấu hồng trần, chơi đùa nhân gian, sẽ không tính toán chi li với tiểu bối nhưng cho dù nói thế nào bọn họ cũng là cường giả đỉnh phong của Liên Bang Tinh Tế.
Nhưng không ngờ tiểu tử Vương Hạo này lại đánh nhau với Kiếm Thái Phong đây là tiết tấu sắp điên rồi!
- Đừng càm ràm nữa, có cho lợi ích hay không cũng chỉ là một câu nói.
Vương Hạo không nhịn được nói.
Nghe thấy, tất cả mọi người ở đó lại bị kinh sợ hù dọa, không ngờ tiểu tử này còn không nhịn được trước, rốt cuộc hắn có biết ba chữ Kiếm Thái Phong này là đại diện cho cái gì không?
Kiếm Thái Phong cười lớn tiếng, hoàn toàn không tức giận, chỉ vào một chiếc khôi giáp trong góc nhà ở đại sảnh này:
- Chỉ cần ngươi có thể đánh ra khỏi vòng vây, vậy thì chiếc áo Minh Quan Giáp chính là của ngươi…
Vương Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khôi giáp này là khôi giáp phong cách cổ xưa, lấy màu vàng làm chủ, chỉ may màu đỏ, hơn nữa mỗi một miếng giáp còn rất mỏng, nhìn qua vô cùng mềm mại.
Đồng thời, ở chỗ hai cánh tay của khôi giáp còn kèm theo hai lưỡi đao ngắn, chỉ vừa nhìn ánh sáng lạnh lẽo đó cũng khiến cho lòng người kinh hãi khiếp sợ.
Cô Dương vội vàng nói khẽ bên tai Vương Hạo:
- Nguyên soái đại nhân, khôi giáp này tấn công phòng ngự hợp nhất, là một trong mười vũ khí hợp kim lớn cấp sáu của Liên Bang Tinh Tế, đồng thời nó cũng là một vũ khí dùng nguyên liệu nhiều nhất.
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Các ngươi cứ để vũ khí hợp kim cấp sáu ở chỗ này?
Cô Dương gật đầu:
- Thái Phong tiền bối người lại ở hành tinh Thiên Mã, nếu có người dám đến trộm Minh Quang Giáp, cho dù hắn có được không gian bảo thạch cũng chạy không thoát.
Vương Hạo liếc nhìn một thanh súng tự động treo trên tường cách Minh Quang Giáp không xa, xem ra đây chính là súng tự động Thự Quang kia rồi.
- Rốt cuộc ta cũng biết tại sao Hi Dung Hiên dám có chủ ý với Thự Quang rồi.
Vương Hạo lắc đầu bật cười, phỏng chừng Hi Dung Hiên có nằm mơ cũng không nghĩ tới nơi đây nhìn như không có đề phòng thật ra lại có thủ đoạn phòng ngự cấp bậc cao nhất.
- Tiểu tử Vương Hạo, có hài lòng về Minh Quang Giáp này hay không?
Kiếm Thái Phong vuốt râu cười nói.
Vương Hạo gật đầu:
- Rất hài lòng, chờ sau khi ta an toàn trở về đại học Thiên Bắc nhớ phải gởi bưu điện cho ta đấy.
Kiếm Thái Phong cười nói:
- Trước tiên ngươi đừng vội đắc ý, bên ngoài ba trăm ngàn Vũ Tông đều đến rồi, đợi sau khi ngươi đột phá vòng vây lại nói tiếp đi.
Vương Hạo tự tin cười nói:
- Trong vòng năm ngày ta nhất định xông ra đồng thời an toàn trở về Đại học Thiên Bắc.
- Được, lão phu chờ xem ngươi biểu diễn.
Kiếm Thái Phong cười lớn một tiếng, sau đó lập tức biến mất.
Ánh mắt của Liệu Vân Xuyên nhìn về phía Vương Hạo đầy ghen tỵ, Kiếm Thái Phong không chỉ không tính toán những hành động vô lễ của Vương Hạo trước đó, còn dùng Minh Quang Giáp làm phần thưởng, chuyện này nếu có là kẻ ngốc cũng hiểu rõ hắn rất có thiện cảm đối với Vương Hạo.
Mà có thể đạt được thiện của của lão quái vật này cũng có nghĩa là núi dựa sau lưng Vương Hạo lại trở nên mạnh mẽ rồi.
Đáng hận nhất chính là Kiếm Thái Phong lại muốn đem Minh Quang Giáp cho Vương Hạo, phải biết rằng đây chính là khôi giáp của tổng thổng đời đầu, lẽ ra nên thuộc về phủ tổng thống bọn họ mới đúng.
Đáng tiếc năm đó tổng thống đời đầu sau khi thống nhất hệ ngân hà xong đã đem Minh Khôi Giáp cho một thủ hạ tâm phúc, cuối cùng gián tiếp rơi vào tay Kiếm Thái Phong.
Chỉ có điều sau khi phủ tổng thống biết được đã nhiều lần muốn tìm Kiếm Thái Phong mua lại Minh Quang Giáp nhưng Kiếm Thái Phong đối với những thứ thế tục căn bản không cảm thấy hứng thú cuối cùng vẫn bàn bạc không thành.
Ánh mắt Liệu Vân Xuyên lóe lên tia sắc bén:
- Lần này tuyệt đối phải khiến cho Vương Hạo chắp cánh cũng khó thoát, không chỉ không đạt được Minh Quang Giáp mà ngay cả bảo bối đạt được ở di tích cũng phải nhả ra.
Đúng lúc này một đám thiếu niên, thiếu nữ bước vào, trong đó cũng có đám người Tuyết Thiên Cầm, Lăng Tiêu, Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên.
- Sư đệ ngươi không sao chứ?
Lăng Tiêu tiến lên quan tâm nói.
Vương Hạo nhún vai nói:
- Ta ăn ngon, ngủ ngon có thể có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì là tốt rồi.
Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
- Vương Hạo, lần sau lúc chúng ta phóng đạn đạo Đông Phong có thể nói trước một tiếng hay không?
Hạ Vi Vi tức giận trừng mắt với Vương Hạo, tuy lần trước bọn họ chạy rất nhanh nhưng phi thuyền vẫn bị ảnh hưởng.
Nếu không phải ở gần đấy có một tinh cầu để cho các nàng đáp xuống kịp, phi thuyền của bọn họ chắc chắn sẽ bị tháo rời trong không gian.
- Ta nghĩ sau này sư đệ muốn sử dụng chắc hẳn cũng rất khó khăn.
Lăng Tiêu cười khổ một tiếng, đối với chuyện Cấm Lệnh Vũ hắn cũng đã nghe nói.
Vương Hạo bĩu môi:
- Ta muốn dùng còn phải qua sự đồng ý của người khác sao?
Vừa dứt lời vẻ mặt của đám người mới tiến vào lập tức trở nên đen thui, ý của tiểu tử này là gì? Lẽ nào Cấm Lệnh Vũ đối với hắn mà nói hoàn toàn không có tác dụng sao?
Liệu Vân Xuyên hít sâu một hơi nói:
- Vương Hạo ngươi không nên quá đắc ý, tuy Kiếm tiền bối coi trọng ngươi nhưng nếu ngươi làm quá đáng vẫn có người thu thập ngươi, dù sao Liên Bang Tinh Tế cũng không phải chỉ có một Kiếm tiền bối.
Vương Hạo suy nghĩ nói:
- Ngươi nói như vậy là sao, là xem thường Kiếm lão đầu?
Khụ khụ khụ…
Lập tức Liệu Vân Xuyên bị sặc, tên khốn kiếp này sao mà khiến người ta chán ghét như vậy chứ?
Trong Liên Bang Tinh Tế này có ai dám xem thường Kiếm Thái Phong, không đếm xỉa tới ba chữ Kiếm Thái Phong này chứ?
Đám người Lăng Tiêu nghe như lọt vào sương mù, tuy bọn họ không biết Kiếm tiền bối là ai, nhưng có một điều bọn họ giống như cũng hiểu rõ, đó chính là tiểu tử Vương Hao này lại tìm đươc một chỗ dựa vững chắc.
Đồng thời có chỗ dựa vững chắc này ở đây cho dù hắn có phóng đạn đạo Đông Phong ở Liên Bang Tinh Tế thì các thế lực lớn cũng hết cách với hắn.
Nghĩ tới đây đám người Lăng Tiêu chấn động kinh ngạc, có thể không đếm xỉa đến Cấm Lệnh Vũ của các thế lực lớn, lai lịch của người này chắc chắn khủng khiếp dọa chết người.