Bên ngoài sơn trang Thiên Kiếm đông nghìn nghịt người.
Ba trăm ngàn nhân mã bao vây sơn trang đến nước chảy không lọt, cho dù là một con muỗi có bay qua cũng phải bị kiểm tra là muỗi đực hay muỗ cái mới có thể qua được.
Á…
Đột nhiên một tiếng hét thê thảm vang lên.
Á…
Theo sát phía sau lại có vài tiếng kêu thê thảm vang lên.
Nhanh lên hộ thuẫn, cuồng ma đánh vỡ trứng lại đến rồi…
Không biết ai đó hét lên một tiếng ba trăm ngàn nhân mã lập tức nhanh chóng ngồi xổm xuống đất bảo vệ trứng hơn nữa mở ra lá chắn năng lượng.
Vương Hạo leo tới trên đầu tường của sơn trang nhìn thấy cảnh tượng này chỉ có thể lắc đầu, sau đó vác thanh súng bắn tỉa lên vai nhảy xuống.
Lăng Tiêu ở trên mặt đất nhịn không được cười khổ, do ba trăm ngàn nhân mã bên ngoài không dám vào sơn trang gây chuyện vì vậy Vương Hạo cứ trốn mãi trong sơn trang không đi ra.
Đồng thời còn dùng súng bắn tỉa từ xa bắn vào trứng của những Vũ Tông đang ở bên ngoài kia.
Theo tìm hiểu của hắn trong hai ngày Vương Hạo ở sơn trang Thiên Kiếm này tổng cộng có mười ngàn người bị hắn ngắm bắn cho vỡ trứng.
Nói cách khác trong hai ngày này tổng cộng Vương Hạo đã tạo ra mười ngàn tên thái giám, đây tuyệt đối có thể gọi là bán sỉ thái giám.
- Hiện giờ những tiểu tử này đều học khôn rồi, bắn ra hai phát liền lập tức phản ứng lại thật sự chơi không vui.
Vương Hạo lầm bầm một câu, vẻ mặt vô cùng không vui.
Lăng Tiêu gượng cười nói:
- Sư đệ, đừng chơi nữa hay là nghĩ cách thoát khỏi vòng vây đi.
Cô Dương bên cạnh liên tục gật đầu:
- Nguyên soái đại nhân, tuy loại phương pháp này của ngươi có thể giảm bớt số lượng của kẻ địch nhưng ngươi không được quên, ngươi và Phong tiền bối đã có giao hẹn trong vòng năm ngày phải đột phá vòng vây đi ra ngoài.
- Đột phá vòng vây chỉ là chuyện nhỏ, ta đang suy nghĩ làm sao để thu được Thự Quang vào tay.
Vương Hạo bĩu môi.
Cô Dương vô cùng kinh ngạc:
- Nguyên soái đại nhân sao người vẫn chưa hết hy vọng với Thự Quang thế?
Vương Hạo liếc mắt:
- Lúc nào ta nói qua, ta hết hy vọng đối với Thự Quang thế?
Cô Dương xoa mi tâm cảm thấy đau đầu. Thật ra lúc Vương Hạo hỏi tới Thử Quang, hắn đã nói rõ ràng cho Vương Hạo biết Thự Quang này không động tới được, thậm chí có thể nói ai động tới người đó sẽ chết.
Bởi vì Thự Quang này là súng trang bị của người vợ đã chết của Kiếm Thái Phong, là ký thác tinh thần thấy vật nhớ người của Kiếm Thái Phong.
Nếu quả thật có người dám động đến Thự Quang thì không còn nghi ngờ gì nữa chính là một trận kinh trời động đất.
Hắn tưởng rằng vốn nói cho Vương Hạo biết những thứ này Vương Hạo sẽ bỏ ý định, nhưng ai biết Vương Hạo vẫn không hết hy vọng, ở lại hai ngày trong sơn trang Thiên Kiếm chính là vì Thự Quang.
- Sư đệ, cái này ngươi tuyệt đối không được động vào.
Lăng Tiêu nghiêm túc nói.
Vương Hạo bĩu môi:
- Ngay cả người của tổ chức khủng bố DY còn có thể đụng, tại sao ta lại không thể đụng vào?
Lăng Tiêu bị sặc nói không ra lời, hai thứ này có thể so sánh với nhau được sao?
Tuy lão đại Thất Ma của tổ chức khủng bố là Vũ Thánh nhưng vì không nhận được sự ủng hộ của các thế lực khắp nơi cho nên từ đầu đến cuối bọn họ cũng không phát triển được.
Mà chính là không phát triển được nên dẫn đến năng lực tình báo của bọn họ không tốt.
Cho nên bọn họ chỉ có thể điều tra ra Thự Quang ở sơn trang Thiên Kiếm nhưng lại không biết Kiếm Thái Phong đã ở hành tinh Thiên Mã, đồng thời Thự Quang này chính là bảo bối của Kiếm Thái Phong gởi ở sơn trang Thiên Kiếm.
Nếu như tổ chức khủng bố DY biết Thự Quang này là đồ của Kiếm Thái Phong, có cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng không dám động.
Lúc này Hạ Vi Vi xuất hiện ở cách đó không xa, đồng thời phía sau còn có Liệu Vân Xuyên đi theo.
Vẻ mặt Lăng Tiêu tức giận nói:
- Liệu Vân Xuyên này thật sự không phải là đồ tốt gì, rõ ràng đã có bạn gái rồi nhưng hiện giờ lại theo đuổi Vi Vi.
Vương Hạo khi dễ nhìn Lăng Tiêu, hàng này cũng không biết học của ai thông đồng với bạn gái của người ta, hiện giờ bị nắm cán nói không biết chừng trong lòng vui sướng như thế nào.
Nhưng không ngờ hắn lại còn có thể bày ra loại vẻ mặt này, thật sự là vô cùng tiện nhân.
Hạ Vi Vi nhìn Liệu Vân Xuyên ở sau lưng, giận dữ hét lên:
- Ta nói ngươi rất phiền, có thể đi chỗ khác hay không?
- Vi Vi tiểu thư ta thật sự chỉ muốn mời nàng ăn một bữa cơm.
Liệu Vân Xuyên lễ phép cười nói.
- Cút!
Hạ Vi Vi tức giận hừ một tiếng, sau đó đi về phía Vương Hạo.
Vương Hạo đến gần Lăng Tiêu hỏi:
- Sư huynh, rốt cuộc Hạ Vi Vi này là thân phận gì lại có thể khiến cho nhi tử của tổng thống bị chửi thành bộ dạng kinh sợ như vậy mà vẫn không ngừng theo sát vậy?
Lăng Tiêu khẽ nói:
- Sư đệ, chuyện này nhất thời ta cũng không giải thích rõ ràng cho ngươi biết được, ngươi chỉ cần biết lai lịch của Hạ Vi Vi rất khủng khiếp là được rồi.
- Kinh khủng như vậy sao?
Vương Hạo hỏi.
Lăng Tiêu nghiêm túc gật đầu:
- Đặc biệt khủng khiếp!
- Vượng Hạo, cho ta mượn khẩu súng.
Hạ Vi Vi hầm hừ đưa tay ra đòi súng.
- Nàng muốn mượn súng làm gì?
Vương Hạo đưa súng bắn tỉa trong tay cho Hạ Vi Vi.
- Hôm nay bản tiểu thư cũng muốn làm cuồng ma đánh vỡ trứng một lần.
Hạ Vi Vi hừ lạnh một tiếng, chỉa họng súng ngay phía dưới của Liệu Vân Xuyên.
- Má ơi, quả nhiên không hổ là Lolita bạo lực, thật sự dũng mãnh đến rối tinh rối mù.
Vương Hạo gãi cằm hứng thú nhìn cảnh tượng này.
Liệu Vân Xuyên khẽ cười, nhanh chóng mở ra lá chắn năng lượng, vẫn giữ nguyên nụ cười.
Lăng Tiêu lôi kéo Vương Hạo khẽ nói:
- Sư đệ, ta cảm thấy tiểu tử này cũng biết ý nghĩa sâu xa về chuyện tán gái đó của ngươi.
Vương Hạo bĩu môi:
- Tiểu tử này chỗ nào biết tán gái chứ, trước đây chắc chắn là dựa vào thân phận để hấp dẫn nữ nhân, hiện giờ là không ngừng quấn quýt, hoàn toàn không có hàm lượng kỹ thuật gì cả.
Cô Dương gật đầu:
- Không ngừng quấn quýt như vậy đã khiến cho tiểu thư Hạ Vi Vi hoàn toàn chán ghét hắn, vì vậy tỷ lệ hắn theo đuổi được Hạ Vi Vi là bằng không.
- Xem ra cũng là người trong ngành.
Vương Hạo quan sát Cô Dương này, nhíu mày nói:
- Cô huynh đối với nữ nhân nghiên cứu rất sâu à?
Cô Dương khiêm tốn nói:
- Nữ nhân thiên hạ nhiều vô kể, có thể giết được ta chỉ có sáu người.
- Sáu người?
Vẻ mặt Lăng Tiêu nghiêm túc, đây là ý gì?
- Thất kính, thất kính, Vương Huynh đúng là lòng dạ rộng rãi.
Vương Hạ ôm quyền nói:
- Cảnh giới của tại hạ cao hơn ngươi một chút, toàn bộ sáu nữ nhân này đều sẽ điên cuồng vì ta.
- Bội phục, bội phục, nguyên soái đại nhân thật sự toàn năng.
Vẻ mặt Cô Dương kính phục:
- Trẻ như vậy đã có thành tựu này, sau này ta còn phải cố gắng thỉnh giáo mới được.
Vẻ mặt Lăng Tiêu cạn lời, hắn hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói cái gì.
Hạ Vi Vi không nhịn được hỏi:
- Sáu nữ nhân nào có thể lấy mạng của ngươi?
Cô Dương hơi lúng túng không biết nên mở miệng như thế nào, nam nhân tùy tiện trò chuyện không có gì nhưng trước mặt nữ sinh nói những chuyện này thật sự hơi không thích hợp.
Vương Hạo nhẹ nhàng giải thích:
- Cô huynh nói là hắn có thể bị nữ nhân xinh đẹp mê chết, nữ nhân phóng đãng sướng chết, nữ nhân dịu dàng yêu chết, nữ nhân tài hoa dụ chết, nữ nhân có tiền đùa chết, nữ nhân làm quan giết chết.
- Đồ lưu manh!
Hạ Vi Vi không nhịn được hứ một tiếng, nàng không nên tò mò hỏi những chuyện này.
Lăng Tiêu há hốc mồm, đây nào phải là sáu người nữ nhân, rõ ràng là sáu loại nữ nhân thì có, hơn nữa đã bao gồm toàn bộ nữ nhân khắp thiên hạ rồi. Chả trách Vương Hạo nói Cô Dương lòng dạ rộng rãi, đây quả thật là ai đến cũng không cự tuyệt mà!
- Hừ, quả nhiên là vô sỉ hạ lưu, đồ lưu manh, hoàn toàn không hiểu cuộc sống.
Vẻ mặt Liệu Vân Xuyên hết sức xem thường.
Giọng điệu Vương Hạo khó chịu nói:
- Tục ngữ nói rất hay nếu muốn cuộc sống thú vị hơn không bằng trên đầu quét chút màu xanh, thiếu niên ngươi hiểu cuộc sống như vậy, không biết đã quét bao nhiêu màu xanh lên đầu rồi hả?
Vẻ mặt Cô Dương sùng bái nhìn Vương Hạo, quả nhiên không hổ danh là nam nhân có thể khiến cho sáu loại nữ nhân điên cuồng, nói đến phương diện này thật sự là vô cùng tâm đắc…