- Ngươi…
Sắc mặt Liệu Vân Xuyên tái xanh.
Lăng Tiêu cười lúng túng, tuy hắn đã cho Liệu Vân Xuyên đội nón xanh (bị cắm sừng), nhưng sư đệ này của hắn cũng không cần nói để cho toàn thiên hạ đều biết chứ?
Đúng lúc này một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên:
- Vương Hạo…
Ngay sau đó chính là một luồng sát khí cuốn tới.
- Ai?
Vương Hạo nhíu mày.
Lại vào giờ phút này, một cơn gió không báo trước vô cùng sắc bén vang lên.
Bất chợt một bóng đen thế như cầu vồng trực tiếp bổ đến, đồng thời một luồng kiếm khí khủng bố xé toạt không trung ầm ầm đâm về phía Vương Hạo.
- Sư đệ!
Lăng Tiêu vô cùng kinh ngạc, lấy trường kiếm của mình ra nhanh chóng đâm kiếm về phía bên này.
Vương Hạo cũng không phản ứng chậm chút nào, bước chân khẽ dời, nhiều lần nguy hiểm tránh thoát một kiếm phá không mà đến này.
Keng keng!
Nhanh như chớp tiếng đánh nhau của kiếm vang lên lanh lảnh, tia lửa bắn ra bốn phía.
Sắc mặt Lăng Tiêu mạnh mẽ thay đổi, trên thân kiếm truyền đến lực lớn siêu cường, khiến hắn liên tiếp lùi về sau mấy bước mới có thể dừng lại.
Mà lúc này bóng đen rơi xuống đất, Lăng Tiêu và đám người đều run lên, vẻ mặt vô cùng nặng nề nhìn vào bóng đen kia. Đây là một thiếu niên, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo, giống như ác quỷ từ địa ngục chui lên, vô cùng khủng bố dọa người.
- Ngươi là…Lý Vân Dương.
Ánh mắt của Lăng Tiêu chợt co lại, tuy rằng người tới khuôn mặt đã bị hủy nhưng hắn vẫn nhận ra người này, hắn chính là Lý Vân Dương không sai.
- Lý Vân Dương ngươi đây là làm sao vậy?
Hạ Vi Vi nhịn không được tò mò hỏi.
Sắc mặt Lý Vân Dương không đổi, thản nhiên nói:
- Vương Hạo, ngươi không nghĩ tới ta có thể sống sót đi ra từ trong di tích thượng cổ chứ?
- Di tích thượng cổ?
Mọi người đều hút một ngụm khí lạnh, lẽ nào nói lúc Vương Hạo bắn ra ba đạn đạo tinh không ở di tích thượng cổ, Lý Vân Dương không hề chạy ra đầu tiên, mà là cùng bị phá hủy với tích thượng cổ sao?
- Ngươi sống sót đi ra thì có liên quan gì với ta?
Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói.
Sắc mặt Lý Vân Dương trong nháy mắt trở nên dữ tợn, giận dữ hét lên:
- Di tích thượng cổ bị hủy, ta trôi nổi trong không gian Thứ Nguyên chính là vì ngươi không chết nên ta mới dựa vào ý chí trở về, hơn nữa sau khi trở về ta không bỏ đi vết sẹo trên mặt, đây là sỉ nhục ngươi mang đến cho ta, ta nhất định phải chính tay mình đòi lại, ngươi nói có liên quan đến ngươi hay không?
Vương Hạo suy nghĩ một chút lắc đầu nói:
- Xin lỗi, ngươi thật sự quá vô dụng, chiến thắng ngươi hoàn toàn không có chút thành tựu nào, vì vậy ta hoàn toàn không có hứng thú đối với ngươi.
Vừa dứt lời mọi người ở đây theo bản năng lui ra sau một bước, rời xa cái kẻ phúc hắc này.
Chỉnh Lý Vân Dương thảm hại như vậy nhưng từ đầu đến cuối cũng không hề liếc mắt nhìn tới Lý Vân Dương, đả kích này còn ngoan độc hơn cực hình Lý Vân Dương chịu đựng ở Liên Bang Diệu Thiên mà!
- Vương Hạo, để mạng lại!
Vào giờ phút này Lý Vân Dương hoàn toàn mất lý trí, cả khuôn mặt bỗng chốc trở nên vô cùng dữ tợn, giống như toàn bộ tức giận trong lòng đều phát tiết trên kiếm lớn trong tay mình.
Lập tức kiếm lớn điên cuồng nhảy múa, từng đường kiếm ảnh xé nát hư không, phát ra tiếng xé gió sắc bén, kiếm khí ngang dọc cùng kiếm ảnh xen lẫn cùng một chỗ, rõ ràng là muốn hoàn toàn xé nát Vương Hạo.
Đám người ở bên cạnh giống như tắm trong mưa rền gió dữ, thậm chí quên cả hô hấp, rõ ràng Lý Vân Dương cường hãn vượt qua nhận thức của bọn họ.
Chỉ có điều một giây tiếp theo tất cả mọi người đều rối rít thở dài.
Nếu như không có Vương Hạo, như vậy Lý Vân Dương sẽ là một thiên tài siêu cấp Vương Thiên Dật siêu việt, thời đại này cũng sẽ do hắn làm chúa tể.
Nhưng bởi vì Vương Hạo xuất hiện nên ánh sáng của tất cả tiểu bối ở Liên Bang Tinh Tế đều bị che giấu.
Cho dù Lý Vân Dương là ánh trăng cũng khó có thể so sánh với mặt trời Vương Hạo.
Om sòm…
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, lực lượng cuồng bạo trong cơ thể nhập vào kiếm lớn trong tay, kình phong đáng sợ quét ngang lật ngược từng lớp gạch trên mặt đất.
Đồng thời từng đường kiếm ảnh giống như từng ngọn núi nguy nga, hư không trong phạm vi mấy mét bị dồn nén đến biến dạng.
Thấy một cảnh tượng như vậy, những người đang quan sát cuộc chiến đều lùi về sau.
Keng keng…
Ngay tức thì tiếng kim loại chói tai đột nhiên vang lên, hư không trong phạm vi mấy thước dao động gợn sóng.
Ừm…
Vương Hạo nhíu mày, chỉ nhìn thấy Lý Vân Dương trong nháy mắt khi hai kiếm tiếp xúc với nhau, không ngờ lại buông tay ra, lợi dụng lực xung kích khi vung kiếm để ngăn cản một kiếm này của hắn.
Cùng lúc sau khi hai kiếm giao nhau, một lần nữa lại tiếp được kiếm lớn sau đó tiếp tục va chạm vào hắn.
- Lý Vân Dương thật thông minh!
Hai mắt Lăng Tiêu chợt sáng lên, Vương Hạo biết Thiên Phách Kình của Hồn Nhiên Thiên Thành, lúc hai kiếm chạm nhau sẽ khiến cho lực lượng này thông qua vũ khí truyền đến bên trong cơ thể của đối thủ, từ đó đạt được hiệu quả đánh úp lại.
Nhưng Lý Vân Dương lại có thể nghĩ tới trong giây phút khi hai kiếm chạm vào nhau sẽ buông tay ra, sau đó đợi sau khi tiếp xúc xong lại trợ giúp kiếm lớn tiếp tục chiến đấu.
Chỉ có điều loại phương pháp nhìn như đơn giản này lại vô cùng thử thách năng lực quan sát cùng với năng lực khống chế và năng lực phản ứng.
Lý Vân Dương có thể nghĩ ra được đồng thời lấy ra sử dụng, không thể không nói đây là thiên tài siêu cấp chỉ là đáng tiếc đã sinh ra cùng niên đại với Vương Hạo.
Ầm!
Đúng lúc này thân thể Vương Hạo đột nhiên bất thình lình bắn ra, nhanh như chớp tay trái úp thành chưởng vỗ lên vai Lý Vân Dương.
Lúc này một kình lực khủng khiếp điên cuồng tràn vào trong cơ thể Lý Vân Dương, khiến Lý Vân Dương lập tức bay ra ngoài, phát ra tiếng kêu thảm thiết sởn tóc gáy.
- Quả nhiên kết cục vẫn không thay đổi.
Lăng Tiêu thông cảm nhìn Lý Vân Dương, không phải Lý Vân Dương không đủ mạnh mà là Vương Hạo càng biến thái, yêu nghiệt hơn.
Cái khác bỏ qua không nói, chỉ nói Quang Tốc Bộ của Hồn Nhiên Thiên Thành, cái này cũng có thể để cho Vương Hạo khiến những người cùng cấp bó tay chịu trói trong chiến đấu.
Cộng thêm việc Vương Hạo còn có thể lĩnh ngộ những vũ kỹ khác của Hồn Nhiên Thiên Thành, đây căn bản chính là đang ngược trong cùng cấp mà.
Cho nên từ lúc bắt đầu, thất bại của Lý Vân Dương đã được định sẵn, trừ khi hắn có thể lĩnh ngộ Quang Tốc Bộ của Hồn Nhiên Thiên Thành.
Lý Vân Dương che ngực từ dưới đất chật vật đứng dậy, hắn nghĩ mọi biện pháp phá giải Thiên Phách Kình của Vương Hạo, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn bị Vương Hạo một chưởng đánh trúng, rót Thiên Phách Kình vào trong cơ thể.
- Ngươi cũng chỉ có một chút năng lực này thôi sao?
Vương Hạo hờ hững nói.
Lúc này Cô Dạ đại ca của Cô Dương đi tới:
- Hai vị có thể nể mặt tại hạ trước tiên dừng tay lại hay không?
Vương Hạo nhún vai:
- Ta vẫn rất nể mặt sơn trang Thiên Kiếm của các ngươi, chỉ là tiểu tử này đến đây giết ta cho nên ta mới ra tay.
Nói xong Vương Hạo nhẹ nhàng búng ngón tay.
Phụt…
Một giây tiếp theo Lý Vân Dương chợt phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt khí tức xẹp xuống, chỉ là trong ánh mắt đen kịt tràn đầy không cam lòng.
Thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt vẻ mặt của những người có mặt ở đây đều đen thui, thực sự bọn họ nhìn không ra cái này mà Vương Hạo cũng có thể gọi là nể mặt chủ nhân sao?
Khóe miệng Vương Hạo cong lên, lần này hắn đánh rất nhiều Thiên Phách Kình vào bên trong cơ thể của Lý Vân Dương, cho dù tiểu tử này luyện Thiên Địa Thăng Long Quyết gì đó cũng không cách nào trong thời gian ngắn luyện hóa được luồng Thiên Phách Kình đó…