Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 715: Chương 715: Bất Tử Hiên Thiếu.




Thiên Vực.

Tinh Hải.

Trên bờ biển, người đông nghìn nghịt.

Trên bầu trời có những chiếc phi thuyền vũ trụ đang trôi lơ lửng.

Từ khi truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần xuất thế, toàn bộ Thiên Vực đều sôi trào.

Tất cả mọi người đều muốn thông qua khảo nghiệm, để lấy được truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần cuối cùng.

Ngay cả những quái vật bất tử bên trong cung điện cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình của nhóm người này.

Nhưng mà, đã mấy ngày trôi qua, người gan lớn đi vào không ít, nhưng không ai có thể đi ra.

Điều này làm cho những người thám hiểm ở đây không dám tùy tiện đi vào, chỉ có thể tụ tập bên ngoài bờ biển để kéo bè kết phái, chuẩn bị lập đoàn đội đi vào tìm kiếm truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc Phi Thuyền Thánh Lang xuất hiện trên bờ biển.

Sau khi tiêu diệt Thiên Mộng Thần tộc xong, các thế lực lớn của Tinh Vực vội vàng tập hợp binh lực, chuẩn bị cướp đoạt tài nguyên của Ma Vực.

Điều này cũng làm cho Vương Hạo rảnh rỗi, nên hắn mang theo Thịnh Văn Kiệt, Lâm Mộng Mộng, Lăng Tiêu, Ái Nhi, Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đi đến Tinh Hải, chuẩn bị thám hiểm truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần.

Đương nhiên, con có con thỏ Tiểu Bạch suốt ngày chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vừa lười vừa làm biếng nữa.

Vương Hạo không nghĩ đến là, truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần vậy mà xuất thế, còn hấp dẫn toàn bộ cao thủ của Thiên Vực đến đây thám hiểm.

Vương Hạo đứng bên cửa sổ của phi thuyền, nhìn cung điện truyền thừa ở xa xa, liên tục bấm ngón tay tính toán.

Nhưng tính cả ngày trời, cũng không tính ra được tin tức nào của cung điện kia.

Vương Hạo quay đầu về phía Lâm Mộng Mộng hỏi.

- Muội có thể tính được chút tin tức nào về cung điện kia không?

Lâm Mông Mộng lắc cái đầu nhỏ.

- Hình như cung điện này bị che giấu thiên cơ, nên không nhìn thấy được chút tin tức nào.

Vương Hạo cau mày.

- Là ai đang giở trò quỷ? Chẳng lẽ là Bất Tử Hiên Thiếu kia?

Thịnh Văn Kiệt nhắc nhở.

- Mặc dù ta cũng được xem là Tam Đại Kỳ Nhân như Bất Tử Hiên Thiếu, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau ở thời đại Thượng Cổ, theo đủ loại hành vi của người này, thì hắn không phải là người lương thiện gì, ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn.

Vương Hạo gật đầu, nói.

- Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu, các ngươi ra ngoài nghe ngóng một chút, xem có tin tức nào quan trọng hay không?

- Vâng!

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu trả lời một tiếng, sau đó đi ra khỏi phi thuyền.

Thịnh Văn Kiệt thấy mình không có việc gì làm, hắn ngồi xếp bằng xuống tu luyện.

Từ khi hắn nhìn thấy sự biến thái của Vương Hạo, lại không muốn mình bị thời đại này đào thải, nên chỉ có thể cố gắng tu luyện, không được thả lỏng chút nào.

Nếu không phải lần này hắn bị Vương Hạo mạnh mẽ kéo đến đây, có lẽ hắn đã tìm một Sơn Động nào đó bế quan cả trăm năm.

Ái Nhi lôi kéo Lăng tiêu, hỏi.

- Ngươi nói Quái Kiệt Thánh Sư này có thể kiên trì bao lâu nữa?

Lăng Tiêu nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó nói.

- Ta cảm giác hắn có thể kiên trì nhiều nhất là một năm nữa, rồi bị thiên phú của sư đệ đả kích đến mất hết lòng tin, sau đó cuộc sống trở nên vô nghĩa.

Ái Nhi lắc đầu.

- Từ sau khi Vương Hạo đại nhân đi ra khỏi Cấm Vực, thì thiên phú lại càng biến thái hơn, ta cảm thấy nhiều nhất là nửa năm nữa, hắn sẽ bị đả kích đến mất hết lòng tin.

- Ta thấy không thể nào, dù sao người này cũng là Tam Đại Kỳ Nhân của Thượng Cổ, ý chí nghị lực không thể kém như vậy được.

Lăng Tiêu không đồng ý nói.

Ái Nhi nhếch miệng.

- Tam Đại Kỳ Nhân thời Thượng Cổ thì sao? Ở trước mắt Vương Hạo đại nhân, ngay cả Tứ Đại Chí Tôn cũng không là gì.

Cái này thì Lăng Tiêu cũng đồng ý.

- Cái này ngược lại là sự thật.

- Ầm ầm…

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.

Đám người Vương Hạo nhanh chóng xông ra khỏi phi thuyền, chỉ thấy trên mặt biển có 5 bóng người đang lắc lư, bọn họ không ngừng phóng ra năng lượng kinh khủng, làm cho mặt biển sôi trào, tạo ra sóng lớn trăm mét.

Mà giữa năm bóng người kia, Vương Hạo có quen biết một người, đó chính là Lão Nhị của Liên Minh Chính Nghĩa, Bạch Diễm!

Cùng lúc đó, tiếng bàn luận xôn xao nổi lên khắp nơi.

- Hazz, gần đây Liên Minh Chính Nghĩa quá thảm, bảy người mà chết mất bốn, bây giờ chỉ còn có ba người.

- Còn không phải sao, nếu như bảy anh em của Liên Minh Chính Nghĩa vẫn còn sống cả, vậy thì ba ma đầu kia làm sao dám ra tay với bọn họ.

- Nói đi cũng phải nói lại, lúc được khi Liên Minh Chính Nghĩa thành lập, Thập Đại Ma Đầu của Thiên Vực đều bị 7 người họ đuổi giết, nên bây giờ ba ma đầu Thiên, Địa, Nhân đến báo thù cũng là chuyện bình thường.

- Bây giờ chỉ còn lại Lão Nhị Bạch Diễm, Lão Tứ Hùng Phi, vậy Lão Đại của bọn họ đâu?

- Ai mà biết rõ chuyện này được chứ, lão đại của Liên Minh Chính Nghĩa luôn chỉ nghe chưa bao giờ thấy.

- Vậy chẳng phải Bạch Diễm và Hùng Phi sẽ chịu thiệt thòi hay sao?

- Vậy thì chưa chắc, Bạch Diễm chính là người sở hữu Hư Vô Chi Hỏa, Hùng Phi lại là người có Thuần Dương Chi Thể hiếm thấy, nên ba ma đầu kia chưa chắc đã chiếm được ưu thế.

- Lại nói về bảy người của Liên Minh Chính Nghĩa, ai cũng có tuyệt kỹ trên người, làm cho người khác phải hâm mộ!

- Trên người có tuyệt kỹ thì như thế nào, còn không phải bị người ta đánh chết hay sao?

- Ta nghe nói cả bốn người kia, đều bị Vương Hạo giết chết.

- Cái người giả mạo Chúa Cứu Thế kia sao?

- Đúng vậy, chính là hắn, ngoại trừ loại yêu nghiệt như hắn ra, còn ai có thể giết chết bốn người của Liên Minh Chính Nghĩa nữa chứ?

- Có lý, tên Vương Hạo này có thể lừa gạt cả vũ trụ, đúng là một nhân vật kiêu hùng.

- Kiêu hùng hay không thì không biết, nhưng ta chắc chắn rằng, người này sẽ để tiếng xấu lại muôn đời.



Đám người Lăng Tiêu nhìn không được hít sâu một hơi, lần này thanh danh của Vương Hạo coi như hủy hết, dù hắn có muốn tẩy trắng cũng tuyệt đối không có khả năng.

Vương Hạo thờ ơ, hắn chính là siêu cấp anh hùng, tuyệt đối không bị mấy chuyện này ảnh hưởng, thanh danh cũng không hỏng bét, chỉ cần bản thân hắn vui vẻ là được rồi.

Hệ thống điên cuồng đậu xanh rau muống, một nhân vật phản diện suốt ngày thôi miên rằng mình là một anh hùng, đúng là kẻ kỳ ba trong số tất cả nhân vật phản diện.

- Ầm ầm…

Lại là một trận công kích điên cuồng, làm cho sóng biển cuộn cao hơn ngàn mét.

Đúng lúc này, cánh cửa lớn của cung điện trên mặt biển bỗng nhiên mở ra.

Một thanh niên từ trong cung điện đi ra, khuôn mặt tươi cười anh tuấn, đôi chân mày rậm, khuôn mặt đẹp trai hoàn mĩ.

- Ào ào…

Thấy như vậy, tất cả mọi người ở trên bờ biển đều sôi trào.

- Chắc chắn người này là Bất Từ Hiên Thiếu.

- Không sai, chắc chắn là hắn, ta đã từng thấy pho tượng của hắn trong một di tích thượng cổ, hai bên giống nhau như đúc.

- Không phải là hắn bị phong ấn trong truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần sao??

- Phong ấn cục cớt, loại quái vật không bao giờ chết như hắn chỉ có thể phong ấn được ngàn vạn năm, chẳng lẽ còn có thể phong ấn được 100 vạn năm hay sao?

- Bây giờ hắn đi ra bên ngoài này để làm cái gì?

- Ai mà biết được, tất cả mọi người phải cẩn thận, Bất Tử Hiên Thiếu trong truyền thuyết vừa chính lại vừa tà, ai cũng không thể đoán được suy nghĩ của hắn đâu.



Năm bóng người trên mặt biển cũng ngừng chiến, ai cũng đề phòng nhìn Bất Từ Hiên Thiếu.

Dù sao người có tên, cây có bóng, ai cũng không muốn bị một quái vật không bao giờ chết như Bất Tử Hiên Thiếu để mắt đến.

Bỗng nhiên Bất Từ Hiên Thiếu cười nói.

- Bản thiếu không nghĩ rằng, truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần vừa xuất thế, đã có thể làm cho hai vị Tri Thiên Mệnh, Quái Kiệt Thánh Sư ra mặt, đúng là vô cùng vinh hạnh.

- Tê tê…

Vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều hít sâu một hơi, Tam Đại Kỳ Nhân của Thượng cổ hôm nay đã tề tụ đủ..

--------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.