Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 714: Chương 714: Khai chiến!




Băng Cung.

Trên mặt đất, một đám người đang lâm vào giấc ngủ say.

Hơn ngàn người của Thiên Mộng Thần Tộc từ trên bầu trời chậm rãi đi xuống, trên mặt bọn họ là sự đắc ý không thể nào che giấu nổi.

Nhất là lúc bọn họ đi đến trước mặt Vương Hạo, cuối cùng cũng không nhịn được, toàn bộ đều cười ha hả không hề kiêng nể gì cả.

- Lục Đạo Chúa Tể gì chứ, chẳng phải cuối cùng cũng rơi vào tay chúng ta sao?

- Ngươi không thể nói như thế được, Lục Đạo Chúa Tể đúng là rất lợi hại, nhưng mà Lục Đạo Chúa Tể mới có Võ Thánh Nhị Cấp thôi, đúng là không được tích sự gì.

- Ha ha, lời này không sai, Lục Đạo Chúa Tể Võ Thánh Nhị Cấp, đụng phải Thiên Mộng Thần Tộc chúng ta thì chỉ có thể là 1 giây rồi quỳ.

- Một ngàn người chúng ta liên hợp với nhau sử dụng Cửu Trọng Mộng Cảnh, thì thằng nhóc này có mà chạy đằng trời.

- Tất cả những thứ này đều là nhờ vào công lao của Mạnh Hùng, nếu không phải là do hắn nghĩ đến chuyện quay trở về tập kích, có lẽ chúng ta đã không giành được thắng lợi rồi.

- Còn không phải sao, may là Mạnh Hùng nghĩ đến chuyện trở về giết bọn họ cho trở tay không kịp, nếu không đợi đến lúc chúng ta quay về Ma Vực, chắc chắn sẽ bị bọn kia khinh bỉ chết mất.

- Lúc trước tuyển Mạnh Hùng làm Tộc Trưởng đại lý đúng là không sai!

- Thật ra kế hoạch của tộc trưởng Mạnh Phi Phàm cũng không tệ, đáng tiếc là gặp phải Lục Đạo Chúa Tể này.

- Hôm nay chúng ta giết Lục Đạo Chúa Tể, để tế Mạnh tộc trưởng ở trên trời.

- Không sai, phải giết chết hắn!

- Đồng ý, đồng ý ...

....

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

- Chờ chút, không thể giết người này được!

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi đi ra, đây chính là vị đại lý của Thiên Mộng Thần Tộc, tộc trưởng Mạnh Hùng.

Mạnh Hùng nhìn Vương Hạo đang rơi vào giấc ngủ say kia, trầm giọng nói.

- Người này có quan hệ với đại diện Thiên Đạo, chúng ta giết hắn thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức, hơn nữa Lục Đạo Chúa Tể lại là chủ nhân của Lục Đạo Luân Hồi , ai muốn giết hắn, chắc chắn những lão quái vật trong Lục Đạo Luân Hồi sẽ nổi điên.

Đám người nghĩ nghĩ, cảm thấy Mạnh Hùng nói rất có đạo lý.

Có vài người không phải giết là có thể xong hết mọi chuyện, mà còn phải suy nghĩ xem thế lực phía sau có báo thù hay không nữa.

Tuyệt đối không thể trêu chọc đến những tồn tại trong truyền thuyết kia, nếu không thì không khác gì với hành vi tự tìm đường chết.

- Vậy phải làm sao bây giờ! ?

Đám người Thiên Mộng Thần Tộc nhịn không được hỏi.

Mạnh Hùng cũng cảm thấy đau đầu, cảm thấy bây giờ hắn không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt cả.

Đúng lúc này, một cỗ khí tức lạnh lẽo thấu xương đột nhiên xuất hiện, toàn bộ không khí trong trời đất như đông cứng lại.

Đồng thời, một giọng nói âm lãnh vang lên bên tai mọi người.

- Chỉ bằng đám ngớ ngẩn các ngươi mà cũng muốn giết ta sao! ? Ta thấy các ngươi mới là kẻ nằm mơ chưa tỉnh đấy!

- Người nào!

Mọi người ở đây kinh hãi, nhanh chóng đề phòng và tìm kiếm nơi phát ra giọng nói kia.

Một giây sau, hai mắt Vương Hạo bỗng nhiên mở ra, cả người bật dậy, kiếm trong tay bộc phát ra ánh sáng chói mắt, dùng tốc độ kinh người, đâm về phía đám người Thiên Mộng Thần Tộc.

- Lục Đạo Chúa Tể!

Sắc mặt của mọi người thay đổi hẳn, thấy được từng bóng người mơ hồ đang xông về phía này.

- Ầm ầm ...

Lúc này, ngay khi kiếm khí đánh lên trên mặt đất, một tiếng nổ kinh thiên vang lên, gió lớn thổi bụi bặm bay khắp nơi.

Mà ở bên trong bụi bặm, một bóng người cao ngất như ẩn như hiện đi đến, nhất là quanh người có lôi điện lóe sáng như Lôi Thần xuất hiện, người đó không phải là Vương Hạo thì là ai?

- Sao có thể, sao hắn có thể nhanh chóng thoát khỏi Cửu Trọng Mộng Cảnh được chứ?

Đám người Mạnh Hùng hét ầm lên, không hiểu sao trong đầu bọn họ lại hiện lên hình ảnh Vương Hạo triệu hoán A Tu La, Vạn Quỷ Tướng Quân, còn cầm Kiếm Chúa Tể trong tay giết khắp bốn phía.

Không lâu sau, bụi bặm tản đi.

Vương Hạo mặc chiến giáp màu tím đi đến gần đám người Mạnh Hùng, kiếm Chúa Tể trong tay lóe lên ánh sáng làm lòng người rét lạnh.

Sắc mặt của Mạnh Hùng thay đổi hẳn, hắn kêu to.

- Mọi người cùng nhau xông lên, hắn chỉ có tu vi Võ Thánh cấp hai, chỉ cần không cho hắn triệu hoán những lão quái vật của Lục Đạo Luân Hồi như A Tu La, vậy thì không đáng sợ chút nào.

Tất cả mọi người Thiên Mộng Thần Tộc nhìn nhau, cảm thấy Mạnh Hùng nói rất có lý.

Nếu như gặp phải những lão quái vật như A Tu La, vậy thì bọn họ chỉ có thể bị vờn chết như mèo vờn chuột, nên thà rằng bọn họ liều mạng giết chết Vương Hạo trước còn hơn, dù sao bắt giặc cũng phải bắt vua trước.

Lại nói, dù sao tu vi của Vương Hạo mới chỉ là Võ Thánh cấp hai, nên nếu đánh nhau một trận, bọn họ còn cảm thấy có hi vọng thắng nhiều hơn.

- Giết!

Nghĩ đến đây, tất cả thành viên của Thiên Mộng Thần Tộc lập tức rút vũ khí ra, từng tiếng hét giết chóc lập tức vang lên, sau đó nhanh chóng đánh về phía Vương Hạo.

- Thôi đi mấy ba ơi, các ngươi nghĩ nhiều người thì ta đánh không nổi sao?

Vương Hạo bĩu môi, cả người nhẹ nhàng nhảy lên, kiếm Chúa Tể trong tay vẽ ra một đường cong ưu mỹ, mang theo khí thế vô cùng tận, giống như cầu vồng bay về bốn phương tám hướng.

Ngay khi kiếm quang phá toái hư không, một cỗ năng lượng kỳ lạ lập tức lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Sắc mặt của Mạnh Hùng thay đổi hẳn, hắn hoảng sợ kêu lên.

- Không ổn, thanh kiếm kia có thể xua tan năng lượng thôi miên của Cửu Trọng Mộng Cảnh, nhanh ngăn hắn lại...

Còn chưa dứt lời, đã có người mở mắt ra, nhanh chóng bò lên khỏi mặt đất, tất nhiên là đã thoát khỏi Cửu Trọng Mộng Cảnh.

Khóe miệng của Vương Hạo cong lên, Kiếm Chúa Tể này chính là đại diện của pháp tắc vũ trụ đấy, mặc dù không thể sử dụng lực lượng pháp tắc khi đánh nhau, nhưng chỉ xua tan Cửu Trọng Mộng Cảnh, đánh thức những người đang nằm mơ này thì không có vấn đề gì.

Đồng thời, trong lòng Vương Hạo cũng nhịn không được cười ha ha, hắn vốn nghĩ nếu mình mà đi thuyết phục tất cả thế lực Tinh Vực đánh Ma Vực thì còn phải tốn nhiều nước miếng.

Nhưng ai mà ngờ được, Thiên Mộng Thần Tộc lại quay trở vè.

Hơn nữa còn đánh lén tất cả thủ lĩnh của thế lực lớn, đúng là không tìm đường chết thì không chết mà.

- Thiên Mộng Thần Tộc đáng chết!

Sắc mặt của hai cung Tiên Thiên, Tứ Đại Thần Tộc đều tái nhợt, trên địa bàn nhà mình, vậy mà thiếu chút nữa bọn họ bị Thiên Mộng Thần Tộc diệt đoàn hai lần, nếu bọn họ mà nhịn nữa, vậy thì làm gì có mặt mũi mà xưng bá toàn bộ Tinh Vực đây?

Vương Hạo ho khan một tiếng rồi nói.

- Các vị, ta có một thần thông, có thể đưa người đến khắp nơi trên vũ trụ, cho dù đi từ Tinh Vực đến Ma Vực, cũng chỉ mất một giây đồng hồ thôi.

Tất cả thủ lĩnh của Tinh Vực đều sững sờ, sau đó tiếng bàn luận xôn xao vang lên.

- Các ngươi tin sao?

- Sao không tin chứ, thằng này tuyệt đối là yêu nghiệt, có bản lĩnh đó cũng không kỳ lạ.

- Các ngươi nói đúng, vậy là đồng ý khai chiến phải không?

- Còn không sao, người ta đã đánh đến tận nhà, chúng ta còn có thể nhịn sao?

- Đúng vậy, nghe nói tài nguyên trên Ma Vực rất phong phú đấy..

- Có Vương Tiểu Bạch ở đây, nếu chúng ta đánh không lại thì còn có thể quay về ngay, sợ cái gì?

- Có lý, Vương Tiểu Bạch chính là anh hùng chân chính, hắn sẽ không đứng nhìn chúng ta chết đi đâu.

- Vậy còn chờ gì nữa, nhanh chóng giết chết đám chó con này để tế cờ, sau đó đến Ma Vực cướp sạch một phen.

- Giết!!

...

Còn chưa dứt lời, tất cả các thủ lĩnh thế lực lớn trên Tinh Vực đã nhanh chóng rút vũ khí ra, đánh về phía Thiên Mộng Thần Tộc, bọn họ dùng hành động nói cho Vương Hạo biết, bọn họ sẽ đánh trận chiến này, không diệt Thiên Mộng Thần Tộc thì tuyệt đối không bỏ qua.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ khơi mào chiến tranh giữa Tinh Vực và Ma Vực, nhận được 1 ngàn tỷ điểm tội ác, nếu như chiến tranh thắng cấp, sẽ được ban thưởng hậu hĩnh...

Khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên bộc lộ sự vui sướng, đúng là phát tài thật rồi.

Đồng thời, chuyện trên Tinh Vực cũng đã kết thúc một giai đoạn, tiếp theo, hắn có thể đi Truyền Thừa Võ Diệu Ma Thần một chuyến, gặp người tên Bất Tử Hiên Thiếu kia...

-----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.