Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 531: Chương 531: Cảm giác mình không phải là bị móc sạch, mà...




Sân giác đấu đổ nát.

Vương Hạo đưa con rối và cái kim cho Tiểu Bạch.

- Đợi lát nữa tìm đúng thời cơ, chỉ cần tu vi của Lý Vân Dương rơi xuống đến Vũ Vương, lập tức hung hăng đâm cho tôi.

- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

Tiểu Bạch mặt mày rạng rỡ ôm con rối và và cái dài vào trong ngực, nó đã sớm muốn thử loại cảm giác này một lần, ngày hôm nay nó nhất định phải chơi vui vẻ.

- Lão đại, anh còn có thể lại chiến đấu tiếp sao?

Tiền Vạn Dương có chút lo lắng, dù sao vừa rồi Vương Hạo tiêu hao rất lớn, bây giờ đối phó vẫn là Lý Vân Dương trạng thái Vũ Đế, nhìn thế nào cũng sẽ không quá dễ dàng.

- Một Lý Vân Dương vẫn không tính là chuyện lớn!

Vương Hạo nắm chặt kiếm lớn Duệ Quang, lạnh lùng nói:

- Ngày hôm nay, tôi lại cho các người xem một chút thực lực chân chính của tôi.

- Thực lực chân chính!

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kinh ngạc kêu lên một tiếng, lẽ nào lúc trước còn không phải là trạng thái mạnh nhất của Vương Hạo sao?

Nghĩ tới đây, hai tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu chấn động, đối mặt với Lý Vân Dương trạng thái Vũ Đế, vị lão đại này lại có thể còn chưa mở ra hình thức mạnh nhất, đây rốt cuộc là ai cho hắn tự tin như vậy?

- Tên biến thái này!

Trong lòng Lăng Tiêu cũng dâng lên sóng to gió lớn, hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, chiến lực của tên sư đệ biến thái này lại còn có thể nâng cao.

- Vương Hạo, đi tìm chết đi!

Lý Vân Dương chợt bắn đến trước mặt Vương Hạo, hai tay thành trảo, mười ngón sắc bén bao quanh ánh sáng màu vàng, muốn chộp về phía ví trị yếu hại trên thân thể của Vương Hạo.

Trong phút chốc, vô số long trảo màu vàng bao phủ Vương Hạo, một chút đường lui cũng không để lại.

- Thú huyết sôi trào, mở!

Hai mắt Vương Hạo chợt mở ra, trong nháy mắt toàn thân bị ánh sáng màu đỏ bao vây lại, khí tức lập tức tăng lên gấp bội.

- Lúc này mới tăng gấp đôi...

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu há hốc mồm, bọn họ còn tưởng rằng Vương Hạo cũng sẽ giống như Lý Vân Dương, trực tiếp vượt qua một đẳng cấp lớn, từ Vũ Vương đột phá đến Vũ Đế.

Nhưng ai biết, Vương Hạo lại có thể chỉ tăng gấp đôi.

Cho dù điều này đối với bọn họ đã rất lợi hại, nhưng ở trước mặt Lý Vân Dương dường như còn thật sự không đủ nhìn.

Cùng lúc đó, chỗ hai mắt Vương Hạo cũng dâng lên một đường ánh sáng màu vàng, mở ra đồng tử của cáo, có thể khiến hắn nhìn thấy rõ ràng tất cả năng lượng lưu chuyển trên thân Lý Vân Dương, nơi nào phòng ngự mạnh mẽ, nơi nào phòng ngự yếu... Căn bản không thoát khỏi ánh mắt hắn.

- Hóa ra nhược điểm của anh là ở bụng. Tuy nhiên cũng đúng, giống như rắn mối, loại cá sấu và rồng này là sinh vật bò sát, bụng thật sự là điểm trí mạng.

Trong con mắt màu đen của Vương Hạo có một đạo tinh quang chớp hiện, hai chân chợt đạp xuống đất, thân thể giống như tia chớp hung bạo lướt ra, tốc độ khủng khiếp ngoài sự tưởng tượng.

Lúc này, khắp bầu trời ẩn chứa trảo ảnh đủ để mở núi phá đá kéo tới, bóng dáng Vương Hạo ở dưới nhiều trảo ảnh thay đổi như vậy lại càng lúc càng mơ hồ.

Chỉ thấy hắn tập trung nhất từ trước tới nay, hai chân hóa thành một từng đạo tàn ảnh, lấy tốc độ giống như quỷ mị chạy ở trong trảo ảnh màu vàng.

Tuy nhiên, trong đó cũng có không nhiều trảo ảnh màu vàng từng lưu lại vết máu ở trên người.

Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, mọi người ở đây đều khiếp sợ tới mức ngây người, tuy nói Lý Vân Dương nắm giữ truyền thừa của Long Thần thượng cổ, khiến cho tu vi một đường tăng vọt đến Vũ Đế, nhưng so sánh với Vũ Đế chân chính, vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Có thể coi là chênh lệch lớn hơn nữa, một Vũ Vương tránh thoát nhiều công kích của Vũ Đế như vậy, vị này khó tránh khỏi cũng quá khoa trương đi?

- Đáng chết!

Vẻ mặt Lý Vân Dương nghiêm trọng, hắn cảm giác tu vi của mình đang không ngừng giảm xuống, thậm chí khống chế cũng trở nên quá sức, bằng không làm sao đến lượt Vương Hạo kiêu ngạo ở trước mặt hắn.

- Lý Vân Dương, thực lực mạnh không có nghĩa là có thể thắng, anh vẫn là ngoan ngoãn nhận thua đi!

Vương Hạo không nhịn được khiêu khích một chút.

- Bớt coi thường người khác đi, nhìn Long Thần Kim Võng của tôi đây.

Trong mắt Lý Vân Dương lạnh lùng giống như đôi mắt chim ưng, thân thể giống như chim ưng đi săn lao về phía Vương Hạo.

Đồng thời, Hai tay của Lý Vân Dương không ngừng biến động, trảo ảnh màu vàng quỷ dị đang giãy dụa, còn quấn quít với nhau, chậm rãi hình thành một thứ tồn tại giống như lưới cá, bao trùm lấy toàn thân của Vương Hạo vào trong đó.

- Hừ, tài chỉ đủ vẽ giun!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, kiếm lớn Duệ Quang trong tay cũng đang không ngừng vung vẩy, lợi dụng đồng tử của cáo rất nhẹ nhàng tìm được nhược điểm của tấm lưới vàng này, sau đó hắn rất không khách khí một kiếm chặt đứt.

Cho dù tất cả những điều này nhìn như đặc biệt tốt, nhưng tu vi chênh lệch cực lớn, khiến cho Vương Hạo căn bản không có sức lực chặt đứt những nhược điểm của lưới vàng, cũng không thiếu phải để lại.

Cuối cùng thân thể còn khó tránh khỏi tiếp xúc cùng những lưới vàng, từng vết máu dữ tợn lập tức xuất hiện ở khắp toàn thân.

- Lão đại!

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vô cùng kinh ngạc, rút vũ khí ra liền muốn tiến lên cứu Vương Hạo.

Lăng Tiêu kéo hai người lại, con mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của Vương Hạo, hắn phát hiện vết thương trên thân của Vương Hạo lại có thể đang nhanh chóng khép lại, không tới hai ba giây những vết thương này đã hoàn toàn khôi phục lại.

- Đây là thực lực chân chính của lão đại sao?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cảm giác lão đại của bản thân mình đã không thể xem như là người nữa.

Bị thương còn chưa tới ba giây, lại có thể lập tức khôi phục lại, vậy một đấu một còn có ý nghĩa sao?

Về phần muốn vây đánh hắn, vậy sẽ phải làm tốt công tác bị vị lão đại này diệt cả đoàn, bởi vì vị lão đại này căn bản là một quái vật, lại có thể không biết mệt, có thể vẫn giết tiếp.

Nếu như một chiêu giết hắn, vậy hắn lập tức có thể đứng lên, đồng thời còn vô địch, lúc này chắc hẳn có thể khiến đối thủ phiền muộn tới chết.

Cho nên tổng kết từ ba điểm này, bọn họ phát hiện, bất kể là một đấu một hay vây đánh, muốn giết chết hắn đều không có bất kỳ tác dụng gì.

Thử hỏi người như thế ai dám đắc tội?

- Vương Hạo, đi tìm chết đi!

Lý Vân Dương hét lớn một tiếng, năm ngón tay cong thành hình trảo, chân khí đáng sợ ở năm ngón tay tuôn trào ra, mang theo kình phong sắc bén, chộp về phía ngực của Vương Hạo.

Hai mắt Vương Hạo chợt hiện lên một đường ánh sáng màu vàng, thân thể nhất thời chuyển động sang bên cạnh, một chân khí cường hãn vô cùng giống như lũ quét, kiếm quang kinh diễm loá mắt ra, đánh thẳng bụng của Lý Vân Dương.

Về phần móng vuốt chộp vào trái tim hắn, hắn căn bản không có quan tâm.

Dù sao nắm giữ trái tim Phượng Hoàng, chỉ cần hắn không lập tức chết, như vậy lại có thể nhanh chóng khôi phục, cho nên hắn căn bản không cần phải sợ gì.

- Vèo...

Một giây tiếp theo, kình khí hùng hồn của hai người quét ngang ra, hai dòng máu tươi cũng bắn lên trên không trung.

Giờ phút này thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người chấn động nhìn hai người, chỉ thấy Vương Hạo đâm một kiếm xuyên qua bụng của Lý Vân Dương, Lý Vân Dương cũng một trảo chộp xuyên qua ngực của Vương Hạo.

- Làm sao có khả năng!

Bạch Linh che miệng kinh ngạc kêu lên, cô thật sự không thể tin được những gì mình nhìn thấy được trước mắt.

Lý Vân Dương mở ra Long Thần Biến, lại có thể cùng một Vũ Vương lưỡng bại câu thương, chuyện đùa thế giới gì vậy!

- Gào...

Đột nhiên, Lý Vân Dương gầm khẽ một tiếng, che vết thương ở bụng, thân thể không tự chủ được lui ra phía sau vài bước.

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy tay Tiểu Bạch trên vai của Vương Hạo cầm kim đâm xuống con rối, nhất là tốc độ tay khủng khiếp kia càng hù chết người, hoàn toàn đạt tới một giây năm mươi lần xuống.

Hơn nữa kim còn vẫn rơi vào cùng một chỗ, trên tiểu đệ đệ của con rối.

Hai mắt của Lý Vân Dương trợn tròn, khóe miệng phun ra một ít bọt, cảm giác mình không phải là bị móc sạch, mà sắp bị ép tới phát điên rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.