Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 532: Chương 532: Một người tới giúp đỡ




Sân giác đấu đổ nát.

Lý Vân Dương đang khẽ gào thét, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Hạo.

Cho dù hiện tại hắn đau muốn chết, nhưng niềm tin muốn giết chết Vương Hạo của hắn vẫn vô cùng kiên định.

Dù sao Khố Lạp còn ở trong tay của Vương Hạo, hắn cần phải cứu người ra mới được.

Nghĩ tới đây, Lý Vân Dương run rẩy đứng dậy, che bụng đang chảy máu, sử dụng một trăm hai mươi phần trăm nghị lực đi từng bước một chật vật tiến về phía Vương Hạo.

- Lý Vân Dương, tôi hận anh!

Bạch Linh đau buồn vô cùng, cô không nghĩ tới Lý Vân Dương vì người cứu nhân yêu, người tình của hắn mà liều mạng như vậy.

- Lão đại!

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu liền bước lên phía trước bảo vệ Vương Hạo ở sau người, rút vũ khí ra cảnh giác nhìn Lý Vân Dương.

- Không cần khẩn trương!

Vương Hạo khoát tay áo.

- Người này bị một kiếm của tôi đâm thủng bụng, đan điền bị tổn thương nặng nề, không có khả năng còn có uy hiếp gì nữa.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu khẽ gật đầu, nhưng vẫn không có thả lỏng cảnh giác, dù sao bên cạnh còn có đám người Bạch Linh.

- Sư đệ, cậu không sao chứ?

Lăng Tiêu tiến lên đỡ Vương Hạo dậy, trong ánh mắt đầy vẻ lo âu.

Vương Hạo lắc đầu.

- Tôi không sao, chẳng qua là ngực thủng một lỗ thủng lớn mà thôi, chắc hẳn qua mười phút lại có khả năng khôi phục.

Khóe mắt Lăng Tiêu khẽ giật, quả nhiên là tai họa lưu lại nghìn năm, ngực người khác thủng một lỗ thủng lớn như vậy, nói không chừng sớm đã không còn tính mạng.

Nhưng vị này thì hay rồi, lại có thể chỉ cần năm phút đã khôi phục, loại thể chất này thật sự khiến cho người ta quá hâm mộ đố kị.

Lúc này, Tiểu Bạch ngồi ở trên vai của Vương Hạo mất hứng, nó đã ra sức đâm con rối như vậy, nhưng Lý Vân Dương lại còn có thể đứng lên, đây quả thực là không nể mặt nó.

- Hừ, người không nể mặt thỏ bảo bảo tôi đều chính là khiêu khích với thỏ bảo bảo tôi.

Tiểu Bạch hừ một tiếng, tốc độ tay nâng kim hạ xuống lại nhanh hơn.

Chẳng qua lần này không phải là nhắm ngay một chỗ đâm, mà nhắm ngay các vị trí yếu hại trên toàn thân.

- Gào!

Lý Vân Dương ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, gân xanh trên trán nhô ra, lại ngã nhào trên đất, khí tức quanh người trong nháy mắt trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lăng Tiêu nhìn không thấy bóng dáng tay của Tiểu Bạch, thân thể không nhịn được rùng mình một cái.

Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn, thật may trước đây Vương Hạo bắt hắn làm thí nghiệm, không có đă cho con thỏ bạo lực này thử nước, bằng không hắn sớm bị phế bỏ.

Đồng thời, Lăng Tiêu cũng cho Lý Vân Dương một ánh mắt kính nể, trước đây hắn bị đâm một kim, toàn thân đã có cảm giác phải tan vỡ.

Nhưng bây giờ Tiểu Bạch đâm nhiều kim như thế, Lý Vân Dương lại vẫn có thể kiên quyết đứng lên, có thể thấy được lực ý chí mạnh tới mức nào.

Mà người như thế chỉ cần không chết, như vậy tương lai nhất định sẽ trở thành nhân tài.

- Dừng tay.

Bạch Linh lên tiếng ngăn cản, cho dù Lý Vân Dương thích đàn ông, khiến cho trong lòng cô đau buồn vô cùng.

Nhưng bảo cô nhìn người đàn ông mình đã từng yêu thương bị hành hạ thống khổ như vậy, cô còn thật sự làm không được.

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, thở dài nói:

- Tôi nói này Bạch tiểu thư, tại sao cô còn chưa có nhìn thấy rõ ràng mặt mũi thật sự của Lý Vân Dương chứ?

- Bản tiểu thư không quan tâm anh là ai, cũng không quan tâm Lý Vân Dương là hạng người gì, hiện tại anh dẫn binh tới đánh Giác Đấu Tinh, lại phải chuẩn bị tâm lý bị giết chết.

- Bạch Linh hừ lạnh một tiếng.

Cô vừa dứt lời, ba vị Vũ Thần Độc Lam Vương lập tức tiến lên trước một bước, khí tức Vũ Thần không hề che giấu được phóng thích ra ngoài.

- Tôi nói này Bạch tiểu thư, cô nói lời này lại không đúng.

Vương Hạo bĩu môi.

- Chỉ dựa vào thủ hạ giá áo túi cơm của cô mà muốn giết tôi, đơn giản là mơ mộng hão huyền.

Đám người Lăng Tiêu nở nụ cười khổ, vị này có bản lĩnh kiêu ngạo, nhưng bọn họ thật sự không có, khiêu khích như vậy thật sự tốt sao?

- Giá áo túi cơm?

Bạch Linh cho Vương Hạo một ánh mắt khi dễ.

- Không chỉ nói bản tiểu thư bên này có ba vị Vũ Thần, cho dù để cho một ngàn vạn Giác Đấu Quân lên, các người cũng phải chết không thể nghi ngờ.

- Giác Đấu Quân?

Vương Hạo cười ha hả.

- Đạp đạp đạp...

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dày đặc vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Cô Dương và Tần Phong dẫn theo Thiếu Tướng Quân, nhanh chóng bao vây sân đấu giác này.

- Đây là có chuyện gì? Người của Giác Đấu Quân đâu?

Độc Lam Vương nhíu mày lại, cảm ứng Giác Đấu Quân ở chỗ nào.

Nhưng sau một lát, trên mặt Độc Lam Vương lộ ra một sự khiếp sợ, hắn phát hiện bên ngoài lại đều không có một người sống, tất cả Giác Đấu Quân đều nằm trên mặt đất, trở thành một bộ thi thể lạnh như băng.

- Chuyện gì xảy ra?

Bạch Linh nhíu mày hỏi.

Độc Lam Vương hít một hơi thật sâu.

- Tiểu thư, một ngàn vạn Giác Đấu Quân đều bị bị diệt, một người sống cũng không lưu lại.

- Không có khả năng!

Đồng tử của Bạch Linh chợt co lại, thật sự không thể tin được, Giác Đấu Quân nhiều hơn đối phương gấp ba lần lại có thể bị diệt toàn đoàn.

Đồng thời, Bạch Linh cũng cảm giác mặt mình giống như mới bị hung hăng tát một cái, đau rát.

Hương Hương lôi kéo góc áo của Vương Hạo, đáng thương nói:

- Ông chủ, ba người này cùng tiến lên tôi đánh không nổi, anh xem có thể thanh toán trước hay không?

Vương Hạo đảo mắt, quả nhiên hắn không hiểu nổi thế giới của những người ăn hàng, đến lúc này rồi trong đầu vẫn chỉ là ăn.

Đúng lúc này, giọng nói ủy khuất của Tiểu Bạch vang lên.

- Cái này không chơi được!

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái rối kia đã bị đâm tới nghìn lở trăm lỗ, có thể nói đã bị đâm nát, hoàn toàn không nhìn ra đây là một rối.

Khóe mắt mọi người ở đây khẽ gaiạt, con thỏ này quả nhiên là bề ngoài có bao nhiêu đáng yêu, trong lòng lại có bấy nhiêu điên cuồng.

Sử dụng kim nhỏ đâm, tự nhiên lại có thể đâm cho một con rối không còn hình người, lực phá hoại này quả thực không gì sánh kịp.

Đồng thời, ánh mắt của mọi người tò mò rơi vào trên thân của Lý Vân Dương, muốn xem thử Lý Vân Dương đã chết chưa.

Kết quả bọn họ lại nhìn thấy Lý Vân Dương đã đứng dậy, cho dù thân thể vẫn đang run rẩy, nhưng ánh mắt càng thêm sắc bén.

- Quả nhiên không hổ danh là con trai của Thiên Đạo, lực ý chí này thật sự rất khủng khiếp!

Hai mắt Vương Hạo híp lại, cảm giác muốn đùa chết những con gián không chết, vẫn cần lấy ra đại chiêu mới được.

Đúng lúc này, một tiếng cười lớn vang lên.

- Ha ha, chỗ này của các người dường như rất náo nhiệt hả?

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người toàn thân bao bọc bởi áo bào đen từ không trung chậm rãi hạ xuống, đây không phải là lão ma đầu thì còn là ai.

Lăng Tiêu cau mày nói:

- Sư đệ, cậu không đi đến chỗ hẹn, người này liền tìm được tới đây, nhắc tới bên trong không có âm mưu gì, đánh chết tôi cũng không tin.

- Âm mưu hay không âm mưu sau này hãy nói.

Vương Hạo khẽ cười nói:

- Tôi cảm giác chúng tôi có một trợ giúp tốt!

- Trợ giúp tốt!

Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, cảm giác cũng đúng, nếu như lão ma đầu ra tay giúp bọn họ, vậy bọn họ thật sự có khả năng toàn thân trở ra, nhưng lão ma đầu này sẽ giúp bọn họ sao?

Lão ma đầu cười tủm tỉm nói:

- Vương Hạo tiểu tử không đi đến chỗ hẹn, chạy tới Giác Đấu Tinh quấy rối, dường như tình cảnh của cậu thật sự không tốt đâu?

- Có sao?

Vương Hạo khẽ cười nói:

- Tôi cảm giác tình cảnh của tôi rất tốt, chẳng qua là tình cảnh của ông lại không quá tốt mà thôi.

Lão ma đầu nhíu mày lại.

- Xin chỉ giáo?

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, một tay kéo Hương Hương qua, cười

Hì hì nói:

- Gần đây Hương Hương nãi nãi mới tới, còn chỉ tên muốn uống một chén canh vương bát.

Dưới chân của lão ma mềm nhũn, sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất, toàn thân còn có mồ hôi lạnh tuôn ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.