- Không thể nào?
Lão ma đầu đứng dậy, trái tim nhỏ bị dọa đến là nhảy loạn bịch bịch.
- Ông đoán đi!
Vương Hạo nhíu mày.
Đoán đại gia cậu!
Lão ma đầu tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, loại chuyện này còn đoán thế nào hả?
Nếu chẳng may Thực Thần thật sự hạ xuống, vậy hắn không phải sẽ bơi trong nước, cuối cùng trở thành canh vương bát sao?
Hương Hương nghiêng đầu qua, cố gắng suy tính, dường như gần đây không có nghe nói bà nội cô sẽ tới mà?
Chẳng lẽ gần đây ăn thật sự vui vẻ, cho nên quên chuyện này?
Vương Hạo liếc mắt nhìn Hương Hương, không chút hoang mang lấy ra một cây kem nhét vào trong miệng của Hương Hương, đề phòng tiểu nha đầu này nói lung tung.
- Cám ơn ông chủ!
Hương Hương ngọt ngào nói tiếng cám ơn, lập tức quên sạch chuyện bà nội sẽ tới.
Vương Hạo không nhịn được xúc động than một tiếng, hắn thật sự không hiểu nổi thế giới ăn hàng, vừa có ăn, chắc hẳn ngay cả mẹ ruột cũng có thể quên.
- Vương Hạo tiểu tử, Thực Thần thật sự sẽ tới sao?
Tâm tình lão ma đầu thấp thỏm lại hỏi một câu.
- Đương nhiên, không tin ông hỏi Hương Hương đi.
Vương Hạo chỉ vào Hương Hương.
Lão ma đầu quay đầu lại nhìn về phía Hương Hương, nhưng kết quả Hương Hương ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, vẫn đang say sưa ăn kem ngon này
- Chuyện này...
Khóe mắt lão ma đầu khẽ giật, quả nhiên không hổ danh là cháu gái của Thực Thần, ăn đồ ăn cũng chăm chú như vậy.
Vương Hạo tiếp tục nói:
- Lão ma đầu, bây giờ ông rất nguy hiểm, tuy nhiên chỉ cần ông thành thật nghe lời của tôi, như vậy tôi bảo đảm Thực Thần sẽ không động tới ông.
Lão ma đầu híp mắt quan sát Vương Hạo, trực giác của hắn nói cho hắn biết, Thực Thần căn bản không có tới.
Tất cả những điều này đều do Vương Hạo này đang gạt hắn, mục đích chính là muốn hắn phải thần phục.
Nhưng hắn cũng không dám đánh cược, dù sao chuyện này có thể liên quan tới tính mạng, tuyệt đối không thể ôm tâm lý cầu may.
- Lão phu làm sao tin tưởng được, Thực Thần sẽ cho cậu một chút mặt mũi chứ?
Lão ma đầu sử dụng ánh mắt hoài nghi cực độ nhìn Vương Hạo.
Phải biết rằng, Thực Thần đối với ăn uống lại tương đối cố chấp, căn bản sẽ không cho ai mặt mũi.
Chỉ cần có người dám động tới thức ăn ngon của bà, như vậy cho dù truy sát đến chân trời góc biển, điểm cuối của vũ trụ... bà cũng sẽ tiêu diệt người này, vì một đồ của mình mà báo thù, có thể từ trên người Hương Hương nhìn thấy được một điểm này.
- Không tin thì thôi!
Vương Hạo vô tội nhún vai, hắn lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau vết kem bên khóe miệng của Hương Hương.
Hương Hương nhìn Vương Hạo cười ngọt ngào, cũng không có từ chối Vương Hạo.
Đồng tử của lão ma đầu chợt co lại, đây là ý gì? Lẽ nào tiểu tử Vương Hạo đã thành công theo đuổi được cháu gái của Thực Thần rồi sao?
Nếu như là vậy, Thực Thần rất có khả năng cho Vương Hạo chút mặt mũi.
Nhưng điều khiến cho lão ma đầu không hiểu nổi chính là, ai cho Vương Hạo lá gan lại dám theo đuổi Hương Hương, hắn là ngại mạng của mình quá dài, ví tiền quá lớn, sinh hoạt quá dễ chịu sao?
Tuy nhiên những chuyện này không liên quan đến mình, hiện tại mình cần phải giúp Vương Hạo một chuyện.
Nếu như thành công, như vậy mình không chỉ có thể đột phá Thiên Vị cảnh, còn có thể đột phá Thần Vị cảnh.
Đương nhiên, lấy cá tính vô sỉ của tiểu tử Vương Hạo kia, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời hỗ trợ, hắn cần phải vạch kế hoạch một chút mới được.
Mà bây giờ Vương Hạo lại đưa cơ hội đến trước mặt hắn, nếu hắn không đáp ứng, vậy quá có lỗi với tiểu tử này.
Nghĩ tới đây, trong lòng lão ma đầu thầm nở một nụ cười lạnh, trước hết để cho Vương Hạo đắc ý một hồi, chờ hắn đột phá Thần Vị cảnh, không chỉ một Vương Hạo nho nhỏ, cho dù Thực Thần cũng phải diệt.
Lúc này, ba vị Vũ Thần Độc Lam Vương nhìn lão ma đầu giống như đối đầu với kẻ địch mạnh, bảo vệ chặt Bạch Linh ở sau người.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Vẻ mặt Bạch Linh nhất thời nghi ngờ.
- Người này rất lợi hại sao?
Vẻ mặt Độc Lam Vương nghiêm trọng khẽ gật đầu.
- Nếu như lão phu không nhìn nhầm, người này chính là người lần trước khiêu chiến đại nhân Lôi Khắc.
- Là hắn!
Đồng tử của Bạch Linh chợt co lại, lập tức nhớ tới người kia là ai.
Có người nói lúc đó lão ma đầu treo Lôi Khắc lên đánh, nhưng ở giây phút cuối cùng Lôi Khắc đột phá đến Thiên Vị cảnh, lúc này cuối cùng mới đưa đến tình thế nghịch chuyển, bằng không lão ma đầu nhất định có thể tiêu diệt Lôi Khắc.
Nhưng bất kể nói thế nào, lão ma đầu tuyệt đối là một cao thủ đã rất gần với Thiên Vị cảnh, là tồn tại bọn họ không thể trêu chọc.
Độc Lam Vương khuyên nhủ:
- Tiểu thư, hiện tại thế cục nghịch chuyển, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi!
- Tiểu thư chúng ta bây giờ chỉ còn lại có bốn người, số lượng người không chiếm ưu thế, hay là tạm thời lui lại đã!
Hai gã Vũ Thần khác cũng khuyên nhủ.
Bạch Linh bất đắc dĩ thở dài, cô cũng biết rõ quan hệ lợi hại trong đó.
Lão ma đầu kia có thể một mình đấu với hai Vũ Thần, còn có tiểu nha đầu Hương Hương kia cũng có thể đối phó một người, kể từ đó, ba vị Vũ Thần lại đều bị kéo lại.
Mà bên phía Vương Hạo còn có Thiếu Tướng Quân, cho dù cô mở thiết bị gian lận cũng tuyệt đối không chiến thắng nổi nhiều người như vậy, hơn nữa cô còn chưa có mở hack.
Chẳng qua khi Bạch Linh nhìn thấy được Vương Hạo Lý vẫn cố chấp đi về phía Vân Dương, trong lòng lại vô cùng không tốt.
Cô thật sự không nghĩ ra, mình đường đường là đại tiểu thư của Bạch gia, vì sao vẫn kém hơn một nhân yêu?
Lúc này, Vương Hạo đã cùng lão ma đầu lang có tình, thiếp có ý, ăn nhịp với nhau.
Trong lòng Vương Hạo suy nghĩ làm thế nào bẫy chết lão ma đầu, ép khô lão ma đầu ra một điểm giá trị lợi dụng cuối cùng.
Mà trong lòng lão ma đầu nghĩ đến, nếu như lừa dối Vương Hạo đi hỗ trợ, để cho hắn có thể mau chóng đột phá Thần Vị cảnh, sau đó cố gắng hành hạ tiểu tử thối không biết tốt xấu này.
Lúc này, Lý Vân Dương kéo thân thể trọng thương, từng bước một chật vật đi tới trước mặt Vương Hạo, chỉ có điều hắn lại hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu ngăn cản lối đi.
- Tránh ra!
Lý Vân Dương giọng điệu lạnh lùng nói.
Tiền Vạn Dương hỏi ngược lại:
- Anh cảm thấy chúng tôi sẽ làm sao?
Lý Vân Dương run rẩy giơ cánh tay lên, lạnh lùng nói:
- Anh không tránh, vậy tôi sẽ giết anh.
Bạch Linh tiến lên kéo Lý Vân Dương, nổi giận nói:
- Lý Vân Dương anh điên rồi, anh ở trong tình trạng hiện tại, anh có thể giết ai hả! Nhanh chóng theo tôi trở lại.
Vương Hạo càng thêm hứng thú nhìn cảnh tượng như vậy, hắn cảm thấy con trai của Thiên Đạo thật đúng là có mị lực bắn ra bốn phía, cũng bị bạo phát ra ra lời đồn mình là gay, nhưng vị Bạch gia tiểu thư này vẫn chưa từ bỏ ý định về hắn.
- Ôi, nghiệp chướng!
Lăng Tiêu thở dài.
- Nữ nhân tốt như vậy, kết quả lại bại bởi một nhân yêu.
Ba người Vương Hạo, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sửng sốt một chút, sau đó hạ quyền với Lăng Tiêu, biểu thị bội phục.
Không chỉ có cướp truyền thừa Long Thần thượng cổ của Lý Vân Dương, thậm chí ngay cả nữ nhân của người ta cũng nhớ thương, người này đủ tệ hại.
Lăng Tiêu đảo mắt, cảm giác mình và những người này không ở trên một kênh.
- Anh thả tôi ra, tôi không thể bỏ lại Khắc Lạp, không đúng, Khố Lạp...
Lý Vân Dương kích động kêu to.
- Ô ô, Lý Vân Dương, bản tiểu thư hận anh...
Bạch Linh tức giận hét lên, cô cũng không khống chế được, nước mắt giàn dụa chạy như điên.
- Tiểu thư!
Ba vị Vũ Thần Độc Lam Vương vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng đuổi theo.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ hủy diệt đào hoa của con trai Thiên Đạo, thu được một lần cơ hội thăng cấp bảo vật.
- Thăng cấp bảo vật sao?
Vương Hạo gãi cằm, lần trước hắn thăng cấp quyển sách ác ma, lần này không phải nên... thăng cấp một chút kim tệ sống lại sao?