Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 283: Chương 283: Cảm giác nhìn lần thứ hai




Tại đại sảnh của văn phòng phóng viên.

Tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, chờ vị chủ tịch mới kia đến.

Khi Vương Hạo xuất hiện, tất cả mọi người ở đó lập tức há hốc mồm.

Bọn họ là những người làm phóng viên làm sao có thể không biết những tin tức liên quan tới thân phận của Vương Hạo, hơn nữa chuyện còn xảy ra ở cách công ty bọn họ không xa, vậy lại càng đừng mong giấu diếm được ánh mắt của bọn họ.

Chỉ điều khiến cho tất cả mọi người không ngờ tới chính là vị chủ tịch mới này lại có thể là vị thiếu niên nguyên soái Vương Hạo này.

- Không thể nào? Thế nào lại là kẻ lưu manh thối tha này!

Phan Giai Di há hốc mồm, nàng đang suy nghĩ xem có nên từ chức hay không.

- Giai Di tỷ, có phải Vương Hạo này đến vì tỷ hay không?

Một mỹ nữ bên cạnh Phan Giai Di ngơ ngác hỏi.

Nàng tên là Tiểu Ái, giống như Phan Giai Di đều là sinh viên của viện số 11, cũng là thành viên của câu lạc bộ Sắc Vi, sau khi tốt nghiệp nàng lại đi cùng đến truyền thông Trục Mộng làm, cho nên nàng hoàn toàn không xa lạ gì Vương Hạo.

- Đến vì Phan Giai Di sao?

Lâm Mộng Mộng cười chế giễu nói.

- Tiểu Ái còn chưa tỉnh ngủ sao? Vị này chính là nguyên soái của Quân bộ, cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, Phó hội trưởng của Dược Tề Công Hội, cho dù Phan Giai Di đưa tới cửa, người ta cũng không chắc sẽ để mắt tới đâu.

Nói xong, Lâm Mộng Mộng nháy mắt, liên tiếp phát điện với Vương Hạo, nàng hy vọng Vương Hạo có thể liếc mắt nhìn nàng thêm một cái, cho dù là tình một đêm, nàng cũng không ngại.

Tiểu Ái bĩu môi.

- Lâm Mộng Mộng, ta khuyên nàng không nên xem Vương Hạo là người, bằng không ngươi sẽ thấy được cái gì gọi là ác ma.

- Các ngươi thật sự biết hắn sao?

Lâm Mộng Mộng có phần sững sờ, hiếu kỳ hỏi.

Tiểu Ái gật đầu.

- Vương Hạo và ta còn có Giai Di tỷ vậy, đều là sinh viên của viện số 11 trong đại học Thiên Bắc, hắn ở trong viện số 11 chính là nhân vật phong vân có tiếng, vừa về tới trường học, tuyệt đối là gà bay chó sủa.

- Viện số 11?

Vẻ mặt Lâm Mộng Mộng nghi ngờ.

- Hắn không phải nguyên soái sao? Đáng lẽ phải xuất thân từ quý tộc mới đúng chứ?

Tiểu Ái lắc đầu.

- Cái này ta cũng không biết, nhưng Vương Hạo này có lai lịch vô cùng thần bí, khả năng gây chuyện của hắn cũng vô cùng lớn, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn không có việc gì, ta nghĩ hẳn có người đang chùi đít cho hắn?

- Này, không cần nói nữa, chúng ta đi nhanh lên, kẻ lưu manh thối tha này thật sự tới rồi.

Phan Giai Di kéo tay Tiểu Ái, dự định lùi về phía sau.

- Giai Di tỷ, ta cảm giác Vương Hạo này thật sự đến vì tỷ.

Tiểu Ái cho Phan Giai Di một ánh mắt đồng tình, lấy cá tính của Vương Hạo này, nữ nhân rơi vào trong tay hắn, không cần nghĩ cũng biết sẽ là một kết quả thế nào.

Nhất là Vương Hạo có nhiều thân phận bày ra đó, cho dù muốn phản kháng, lấy thân phận của một bình dân như Phan Giai Di, cũng phản kháng không nổi!

Khi Vương Hạo đi tới trước mặt Phan Giai Di, hắn cười mà như không cười nói:

- Ta xem nàng còn chạy được đi đâu nữa.

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đó khẽ thì thầm.

- Không thể nào! Lẽ nào Phan Giai Di và vị chủ tịch mới này có quen biết?

- Nhất định là có quen biết, hơn nữa quan hệ còn rất không tầm thường.

- Nhìn nàng còn chạy đi đâu, vậy có phải là vị chủ tịch này đang đeo đuổi Phan Giai Di? Phan Giai Di còn chưa có đồng ý hay không?

- Không thể nào? Người ta chính là nguyên soái, sẽ ăn nói khép nép theo đuổi bình dân nho nhỏ như Phan Giai Di này sao?

- Cũng không phải không thể có chuyện này, trong kịch truyền hình không đều diễn như vậy sao?

- Ngươi xem được bao nhiêu phim truyền hình rồi? Thật sự lấy có loại tổng giám đốc bá đạo thích cô bé lọ lem này sao?

- Đây cũng không phải là tổng giám đốc bá đạo, mà là nguyên soái bá đạo.

- Bất kể là cái gì, ta cảm giác sau này tuyệt đối không thể trêu chọc vào Phan Giai Di, bằng không chết không thể nghi ngờ.

- Có đạo lý, sau này vẫn cách xa nàng một chút.

-...

Lâm Mộng Mộng đố kị nhìn Phan Giai Di, theo nàng, Phan Giai Di này nhất định là đang giả vờ rụt rè, chơi trò cảm giác như gần như xa, sau đó thành công leo lên đến thiên tài siêu cấp tuổi trẻ tài cao Vương Hạo này.

- Vương Hạo, ngươi muốn làm gì?

Vẻ mặt Phan Giai Di cảnh giác nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của Phan Giai Di, khóe miệng cong lên, nói:

- Đương nhiên là bỏ nàng vào túi mang về nhà, ban ngày a a a, buổi tối bạch bạch bạch.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lại sôi trào.

Nhất là những nữ nhân kia, hai mắt còn hiện lên ánh sáng màu đỏ, hận không thể thay thế được vị trí của Phan Giai Di.

Loại tuyên bố bá đạo này hoàn toàn khiến cho nữ nhân không tìm được lý do phản bác, đương nhiên điều kiện đầu tiên cho tất cả những điều này là Vương Hạo nắm giữ thân phận không gì sánh nổi mới được.

Phan Giai Di đánh vào cái tay đang vuốt ve của Vương Hạo, hầm hừ nói:

- Ngươi bớt ở chỗ này giở trò lưu manh đi, nếu như ngươi dám làm chuyện gì quá đáng với ta, ta nhất định sẽ cắn lưỡi tự sát.

- Ta khinh, nàng thật không có tình thú gì cả!

Vương Hạo không vui khoát tay áo.

- Không náo loạn với nàng nữa, ta muốn nàng làm chủ tịch của truyền thông Trục Mộng, giúp ta kiếm tiền.

- Làm chủ tịch?

Phan Giai Di sững sờ, không hiểu nổi Vương Hạo muốn làm gì.

Nhưng ở trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều muốn nổ tung.

- Không thể nào! Phan Giai Di lại lên làm chủ tịch như vậy sao?

- Một bước lên trời, tuyệt đối là một bước lên trời mà!

- Thật ra ta cảm giác Vương Hạo nguyên soái mua truyền thông Trục Mộng, chính là vì Phan Giai Di.

- Có đạo lý, Vương Hạo nguyên soái còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, một ngày tiền kiếm được còn nhiều hơn so với công ty chúng ta kiếm lời mười năm, căn bản không thiếu chút tiền này.

- Chắc hẳn Vương Hạo nguyên soái nhìn ra Phan Giai Di không thích hắn, cho nên dự định để cho nàng làm chủ tịch, sau đó chậm rãi chăm sóc dạy bảo.

- Quả nhiên những kẻ có tiền có thế theo đuổi nữ nhân, đều khiến người ta chịu không nổi như vậy.

- Nếu như ta, ta sẽ trực tiếp đồng ý, cần gì phải giả vờ rụt rè như Phan Giai Di.

- Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Vương Hạo nguyên soái si mê Phan Giai Di thì sao?

- Xem ra, lão nương cũng phải học tập một chút, cái gì gọi là giả vờ thuần khiết.

-...

Tiểu Ái lôi kéo Phan Giai Di, khẽ nói:

- Giai Di tỷ, tỷ cũng phải cẩn thận một chút, ta nghe Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi nói, Vương Hạo rất biết tán gái, hiện tại hắn ném ra nhiều tiền như vậy, lại để cho tỷ làm chủ tịch, ngươi cần phải cẩn thận!

Phan Giai Di gật đầu, tuy rằng lý trí nói cho nàng biết mình nên từ chối chức chủ tịch này, nhưng trong lòng lại không ngừng do dự.

Dù sao, làm chủ tịch cũng có nghĩa là mức lương tăng lên, địa vị xã hội thay đổi.

Đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp, điều này thật sự là kỳ ngộ lớn, khiến cho nàng bớt phấn đấu mấy chục năm.

- Ai u...

Đúng lúc này, Lâm Mộng Mộng đột nhiên ngã nhào trên đất, đồng thời hai mắt rưng rưng, nhìn Vương Hạo, dáng vẻ đáng thương như vậy khiến cho mọi người xung quanh vô cùng đau lòng.

- Hồ ly tinh!

Tiểu Ái đảo mắt.

- Lão đại, đây chính là thịt đưa tới cửa đấy!

Tiền Vạn Dương nhíu mày.

Vương Hạo lắc đầu.

- Đây là cảm giác nhìn lần thứ hai, không phù hợp với khẩu vị của ta.

Tiền Vạn Dương chà xát tay, cười híp mắt nói:

- Lão đại, ngươi thích cảm giác nhìn đủ ba lần, nhưng ta lại thích cảm giác nhìn lần thứ hai này, lão đại xem...

Vương Hạo khoát tay áo, đối loại dung chi tục phấn này hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

Vẻ mặt Trần Diệu sùng bái nhìn Vương Hạo, hắn bỗng nhiên cảm giác, nữ nhân có thể phù hợp với lời Vương Hạo nói, liếc mắt lần đầu thanh thuần, nhìn lần thứ hai lẳng lơ, nhìn lần thứ ba lại là tiểu yêu tinh lấy mạng người, tuyệt đối đều là đại mỹ nữ.

Bởi vì chỉ cần hình dạng thiếu chút nữa, tính cách thiếu chút nữa, dáng người thiếu chút nữa... Tuyệt đối không đạt được ba loại yêu cầu này.

Vương Hạo có thể tổng kết ra, ngẫm một chút cũng biết đó không phải là nhân vật đơn giản...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.