Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 284: Chương 284: Nguyên soái hay là thổ phỉ?




- Cảm giác nhìn lần thứ hai?

Vẻ mặt Lâm Mộng Mộng nghi ngờ, không hiểu nổi cảm giác nhìn lần thứ hai này là gì.

- Vương Hạo, ngươi muốn ta làm chủ tịch cũng được, nhưng ta muốn Tiểu Ái làm thư ký của ta.

Phan Giai Di lấy dũng khí, lôi kéo Tiểu Ái đi tới trước mặt Vương Hạo.

Nàng muốn xem thử, Vương Hạo rốt cuộc thật sự dự định để cho nàng làm chủ tịch, hay chỉ muốn tán nàng, để cho nàng làm một chủ tịch không có quyền.

Nếu như thật chỉ muốn tán tỉnh nàng, vậy nàng sẽ lập tức từ chức, tuyệt đối không để cho tên đại sắc lang này có cơ hội.

Nếu thật sự để cho nàng nắm quyền, như vậy lưu lại dũng khí đấu trí với con đại sắc lang này thì tốt hơn.

Dù sao chủ tịch của một công ty lớn, có sức cám dỗ quá lớn đối với nàng.

- Tiểu Ái?

Vương Hạo nhíu mày lại, cảm giác hình như đã từng nghe nói về tên này ở đâu đó.

- Ngươi biết Tiểu Ái?

Phan Giai Di hiếu kỳ hỏi, ở trong trí nhớ của nàng, dường như Vương Hạo chưa từng gặp qua Tiểu Ái đi?

Vương Hạo suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ đến, trước đây hắn vừa đến viện số 11, lúc hắn đi thu thập Linh Lộ tu luyện, gặp được một người nam sinh tên là Tần Phong, hắn dường như đã nói qua, chỉ cần thu thập Linh Lộ hai năm, nha đầu Nguyên Linh kia sẽ lại đồng ý để hắn và một người nữ sinh tên là Tiểu Ái gặp gỡ.

Tần Phong này cho hắn ấn tượng hết sức sâu sắc, nhất là tốc độ của Tần Phong vô cùng nhanh.

Hiện tại hắn đang định chiêu binh, gặp được người tài giỏi như thế, dù thế nào hắn cũng không thể bỏ qua.

- Ngươi biết Tần Phong sao?

Vương Hạo hỏi.

- Ngươi hỏi Tần Phong làm gì?

Tiểu Ái cảnh giác nhìn Vương Hạo.

- Ta là nguyên soái, hiện tại ta tính chiêu binh, muốn hắn làm thượng tướng tới giúp ta.

Vương Hạo nói.

- Thượng tướng!

Tiểu Ái che miệng kinh ngạc kêu lên một tiếng, nàng cảm giác đầu óc có chút mê muội, nàng thật sự không nghĩ tới bạn trai của mình lại có thể sẽ lên làm thượng tướng.

- Thượng tướng!

Trong nháy mắt, mọi người xung quanh cũng chấn động, bọn họ không nghĩ tới một thượng tướng lại được quyết định ở trước mặt bọn họ như vậy.

- Tần Phong là bạn trai của ta, hiện tại hắn đang được bồi dưỡng ở chủ viện của đại học Thiên Bắc.

Tiểu Ái có chút ngượng ngùng nói nói.

- Bạn trai? Bồi dưỡng ở chủ viện của đại học Thiên Bắc sao?

Tất cả mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiểu Ái,

Tiểu nữ sinh vô cùng bình thường này lại có một bạn trai rất lợi hại như vậy.

Tất cả nữ nhân tại đó nhìn về phía Phan Giai Di và Tiểu Ái, ánh mắt bọn họ đều tràn ngập hâm mộ cùng đố kị.

Một người bởi vì xinh đẹp, biết giả vờ thuần khiết, thành công từ một viên chức nhỏ thăng cấp thành chủ tịch của công ty, chính là một bước lên trời.

Một người khác tuy rằng bộ dạng không tính là thật sự xinh đẹp, nhưng người ta có một bạn trai thiên tài, đồng thời còn được Vương Hạo thưởng thức, trực tiếp đề bạt làm thượng tướng, vậy tương lai cho dù thành tựu có kém mấy đi nữa, cũng là tồn tại khiến các nàng phải ngước mắt lên nhìn.

Nhưng các nàng lại chỉ có thể nhìn, hâm mộ.

Nghĩ tới đây, mỗi một nữ nhân đều hít một hơi thật sâu, kéo áo đồng phục của mình xuống, vì hạnh phúc sau này, lần này nhất định phải liều mạng.

Mà các sinh vật nam tính xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ đều hâm mộ muốn chết, bọn họ tán một em gái không chỉ có cần tiền, còn cần tốn tâm tư.

Nhưng Vương Hạo chỉ cần đứng ở nơi nào, một đám em lại sẽ dùng thế võ toàn thân đi tới, độ chênh lệch lớn như vậy khiến cho đám nam nhân bọn họ cảm thấy xấu hổ.

- Vương Hạo, ngươi còn chưa nói, Tiểu Ái có làm thư ký cho ta được không?

Phan Giai Di hỏi.

Vương Hạo khoát tay áo, không nhịn được nói:

- Cho nàng làm chủ tịch chính là để cho bản thân nàng làm chủ, sau này không nên lấy chuyện của công ty ra làm phiền ta.

Trong nháy mắt, hai mắt của Phan Giai Di cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, tim nàng kích động tới mức đập loạn lên, nàng phát hiện thật ra Vương Hạo cũng không phải người đáng ghét như vậy, tối thiểu bây giờ nàng nhìn Vương Hạo rất thuận mắt.

Đúng lúc này, một giọng nói phách lối vang lên:

- Vương Hạo đâu? Bảo hắn lăn ra đây cho lão tử, lại dám động tới đồ của nữ nhân lão tử, hắn không muốn sống nữa có đúng không?

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên đều vẻ dữ tợn, toàn thân nhìn qua tối thiểu phải tới hai trăm cân, ôm Tần Hương Tuyết nhỏ nhắn xinh xắn đi tới.

- Là tam gia của Sở gia, Sở Phi.

Mọi người ở đây đều khiếp sợ lui về phía sau.

Tiền Vạn Dương đi tới trước mặt Vương Hạo khẽ nói:

- Lão đại, Sở gia là quý tộc trên Đế Tinh, có người nói gia tộc bọn họ nắm giữ cường giả Vũ Thánh, ở Quân bộ có uy vọng rất cao, bởi vì tam gia Sở gia này tư chất kém, cho nên bị đuổi tới hành tinh Tử Duyệt, tới quản lý sản nghiệp của gia tộc.

- Cũng chỉ là Vũ Vương cấp một, hơn nữa cử chỉ nói năng tuỳ tiện, vừa nhìn cũng biết là loại người vô dụng dựa vào thuốc đi lên.

Vương Hạo bĩu môi, rõ ràng không có để ý tới loại người này.

- Lão đại, Sở Phi không khó đối phó, nhưng Sở gia phía sau hắn không dễ dàng đối phó dâu?

Trần Diệu phân tích nói:

- Nếu như lão đại động tới hắn, như vậy truyền thông Trục Mộng vừa thu mua nhất định sẽ bị chèn ép đến phá sản.

Vương Hạo liếc mắt nhìn Trần Diệu.

- Ý của ngươi là bảo ta đầu hàng sao?

Trần Diệu sợ liên tục lắc đầu, đùa kiểu gì vậy, tuy rằng Vương Hạo bình thường tùy tiện, rất dễ nói chuyện, nhưng tính cách này lại rất cao ngạo, muốn cho hắn cúi đầu nhận sai, vậy còn không bằng trực tiếp hủy diệt thế giới.

- Thông báo Linh Linh, san bằng tất cả sản nghiệp của Sở gia ở hành tinh Tử Duyệt này cho ta.

Vương Hạo căn dặn một tiếng, thanh kiếm lớn đã xuất hiện ở trong tay hắn.

Trong nháy mắt, hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu há hốc mồm, lão đại là muốn gây chuyện! Hơn nữa còn là chuyện lớn.

Phải biết rằng hành tinh Tử Duyệt là một trong mấy tinh cầu có kinh tế phát triển nhất trong các tinh cầu cấp ba, sản nghiệp phía trên này tuy rằng không phải là sản nghiệ p chính của Sở gia, nhưng lại có thể chiếm được một phần mười tổng thu nhập của gia tộc.

Nhưng hiện tại Vương Hạo nói san bằng là san bằng, căn bản là chặt tài lộ của người ta, nếu như Sở gia này không tức giận mới gọi chuyện lạ.

Chỉ có điều mệnh lệnh của lão đại đã truyền ra, bọn họ làm tiểu đệ có thể không làm sao? Chỉ có thể ngoan ngoãn gửi tin tức cho Linh Linh, để cho Linh Linh điều khiển phi thuyền hiệu Quang Long đi nổ sản nghiệp của Sở gia.

- Thật can đảm, lại dám ra tay với Sở gia ta!

Sở Phi giận dữ, nhưng trong lòng lại có chút hối hận.

Theo hắn nghĩ, Vương Hạo có ba thân phận, nhưng bây giờ lừa gạt truyền thông Trục Mộng, khẳng định không dám làm lớn chuyện, bằng không mặt mũi của ba thế lực lớn để vào đâu?

Cho nên hắn lại dự định ở trước mặt Vương Hạo giở một chút uy phong, sau đó mọi người ngồi xuống cố gắng nói chuyện một chút.

Nhưng ai biết, Vương Hạo này căn bản không quan tâm nhiều như vậy, hắn vừa kiêu ngạo một câu nói, lại muốn bắt đầu động thủ, còn muốn cho nổ sản nghiệp của Sở gia ở trên hành tinh Tử Duyệt.

Nếu như bị nổ, cho dù Vương Hạo buông tha hắn, Sở gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tần Hương Tuyết cũng nhân tinh, nàng lập tức tiến lên nói:

- Vương thiếu, đều là hiểu nhầm thôi, tam gia nhà chúng ta chỉ nói đùa với ngài, hôm nay hắn nghe ta nói bán truyền thông Trục Mộng, đã rất cao hứng, cho nên mới muốn nói đùa với ngài một chút mà thôi.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng.

- Hừ, đại ca của ta là chủ tịch của công ty Thiên Hỏa, ngươi bây giờ gọi ta là Vương thiếu, gọi hắn là gia, ngươi là có ý gì?

Tần Hương Tuyết giật mình, vội vàng hung hăng tát cho mình một cái.

- Tiểu nữ tử sai, là Vương gia, không phải Vương thiếu.

Vương Hạo thu hồi thanh kiếm lớn, cười lạnh nói:

- Trò đùa vừa rồi khiến cho ta rất không thoải mái, bồi thường ta trăm vạn Tinh Tế tệ chuyện này coi như thôi, bằng không ta lập tức cho nổ sản nghiệp của Sở gia.

- Trăm vạn‼!

Tần Hương Tuyết hít một hơi lạnh, nàng đặc biệt rất muốn biết, đây rốt cuộc là nguyên soái hay là thổ phỉ hả?

Dùng ba trăm vạn thu mua truyền thông Trục Mộng, hiện tại lại muốn đào của bọn họ trăm vạn, đây tuyệt đối không phải là chuyện một nguyên soái có thể làm ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.