Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 285: Chương 285: Gia, ngài không nói đạo lý




Tần Hương Tuyết ở bên tai Sở Phi, khẽ nói:

- Tam gia, Vương Hạo này có hậu trường quá mạnh mẽ, chúng ta không đối phó được, ngài xem...

Sở Phi không cam lòng gật đầu, đồng ý bỏ ra trăm vạn Tinh Tế tệ để giải quyết chuyện này.

Dù sao phía trên phi thuyền hiệu Quang Long của Vương Hạo chở vũ khí, bọn họ thật sự không đối phó được.

Hơn nữa, sản nghiệp của Sở gia bọn họ ở hành tinh Tử Duyệt tuyệt đối không chỉ trăm vạn, nếu như bị nổ, cho dù Sở gia muốn khai chiến với Vương Hạo, nhưng trước đó cũng sẽ giết hắn tế cờ đã.

Đồng thời, trong lòng Sở Phi cũng cảm thấy vô cùng phiền muộn, không có việc gì giả vờ ta đây làm gì, lúc này thì hay rồi, giả vờ không được, trái lại bị lường gạt mất nhiều tiền như vậy.

Chỉ có điều, Sở Phi biểu thị chuyện này tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy, hắn nhất định phải tìm người tới giúp hắn báo thù.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng nói:

- Ta nói cho các ngươi biết, công ty này là do ta dùng tiền mua được, nếu như lại có người tới quấy rối, như vậy ta nhất định tìm Thu Đông đại ca của ta tới, để cho người đời nhìn thấy là lửa đạn của hắn mạnh, hay là da của các ngươi dầy.

Vừa dứt lời, Sở Phi chợt rùng mình một cái, hắn chính là người của Sở gia, tất nhiên biết Thu Đông là ai.

Nếu như thủ lĩnh súng ống đạn được này thật sự tới, như vậy sức lửa mạnh hay không, suy nghĩ một chút cũng thấy dọa người.

- Đinh đinh đinh...

Đúng lúc này, điện thoại tinh tế của Tiền Vạn Dương đổ chuông. Vừa mở ra xem, hóa ra là Chung Ly hiệu trưởng gọi điện thoại tới.

- Lão đại!

Tiền Vạn Dương giao điện thoại cho Vương Hạo.

- Alo, là Vương Hạo sao?

Chung Ly hiệu trưởng hỏi.

- Có chuyện nói mau, ta còn đang vội thu tiền.

Vương Hạo không nhịn được nói.

Chung Ly hiệu trưởng sửng sốt một chút, thu tiền? Thu tiền gì? Chẳng lẽ là phí bảo vệ? Nhưng nguyên soái này đi thu phí bảo hộ có thích hợp sao?

- Là như vậy, gia gia ngươi gọi điện thoại cho ta, bảo ngươi nhanh đi tới chủ viện của đại học Thiên Bắc, hắn nói sẽ ở nơi đó chờ ngươi.

Chung Ly hiệu trưởng nói.

- Được, ta lập tức sẽ đi qua.

Trong nháy mắt tinh thần Vương Hạo tỉnh táo, ném điện thoại cho Tiền Vạn Dương.

- Lập tức gửi tin cho Linh Linh tức, bảo nàng qua.

- Gia, Vương gia, Hạo gia, chúng ta trả thù lao, hiện tại lại cho...

Sở Phi bị dọa cho giật mình, động tác nhanh nhẹn viết tờ chi phiếu đưa cho Vương Hạo.

Vương Hạo ném chi phiếu cho Tiền Vạn Dương, sau đó cảnh cáo nói:

- Nếu như công ty của ta xảy ra vấn đề gì, ta nhất định cho bắn nổ tất cả sản nghiệp của ngươi.

Sở Phi liên tục gật đầu bảo đảm nói:

- Gia cứ yên tâm, ta bảo đảm sẽ không động tới truyền thông Trục Mộng.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng.

- Cho dù không phải là ngươi động, ta cũng tính lên trên đầu của ngươi.

Vẻ mặt Sở Phi buồn bã giống như đưa đám.

- Gia, ngươi không nói đạo lý! Ba trăm vạn mua truyền thông Trục Mộng cũng không tính, vừa rồi còn bắt ta bồi thường trăm vạn, hiện tại lại bắt ta giúp ngươi chăm sóc truyền thông Trục Mộng, ngươi cho người phân xử đi, làm gì có người như vậy chứ?

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức sôi trào.

- Ba trăm vạn?

- Có nhầm hay không? Ba trăm vạn lại có thể mua được truyền thông Trục Mộng?

- Truyền thông Trục Mộng thị tối thiểu phải giá trị hai mươi tỷ, cái này thật rẻ như mua rau cải rồi?

- Đây rõ ràng chính là ép mua ép bán mà?

- Thảo nào Tần chủ tịch lại tìm Sở tam gia tới.

- Đáng tiếc Vương Hạo có chỗ dựa thật sự quá vững chắc úa mạnh mẽ, người bình thường căn bản không động được tới hắn.

- Cho nên Sở tam gia cuối cùng lại bồi thường trăm vạn.

- Nói như vậy, Vương Hạo trước trước sau sau không đến một ngày, lại có thể lời ba mươi mươi ngàn vạn?

- Thảo nào người đời đều muốn bò lên trên, quả nhiên là quan càng lớn, vơ vét tiền của càng nhanh.

-...

Vương Hạo vỗ nhẹ vào vai của Sở Phi, lại cười nói:

- Gia ta từ trước đến nay đều không nói đạo lý, là chăm sóc hay không chăm sóc, bản thân ngươi quyết định.

Sở Phi há hốc mồm, hắn cảm giác mình đã đủ lớn lối, nhưng so với vị gia này, quả thực chính là Đại Vu gặp Tiểu Vu, không cách nào so sánh được rồi!

Sau khi Vương Hạo giao phó Phan Giai Di một vài chuyện xong, hắn lại cùng hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lên phi thuyền hiệu Quang Long, bay về phía chủ viện của đại học Thiên Bắc.

...

Đại học Thiên Bắc, viện số 11, cửa hàng trang bị Quang Viễn.

Hai mẹ con Vân Sơ Dao và Nhạc Huyên một mực cung kính đứng ở bên cạnh một lão nhân, thậm chí cũng không dám thở mạnh.

Lão nhân này chính là lão quái vật trong công hội Người Thám Hiểm, cũng là một trong mấy lão quái vật duy nhất của Liên Bang Tinh Tế, người đời gọi hắn là Trần lão.

- Trần lão, ngài có chuyện gì cứ phân phó là được.

Vân Sơ Dao thận trọng hỏi.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Trần lão đã lạnh xuống.

- Lão phu đã nói rồi, Nhạc Viễn chỉ là đồ đệ của ta, ngươi là vợ hắn, ngươi không thể gọi ta là Trần lão giống như người khác.

Vân Sơ Dao vội vàng sửa lời nói:

- Sư phụ!

Trần lão thoả mãn gật đầu, tươi cười hòa ái nói:

- Không nên khẩn trương như vậy, ta gọi các ngươi đến là muốn nói với ngươi, ta dự định dẫn theo Nhạc Huyên đi tu hành.

- Tu hành?

Ánh mắt Vân Sơ Dao nhìn về phía Nhạc Huyên có chút không nỡ, nữ nhi này là nơi duy nhất để nàng gửi gắm tinh thần, ở trong khoảng thời gian Nhạc Huyên đi Liên Bang Diệu Thiên, nàng mỗi ngày đều chờ đợi lo lắng, rất sợ nữ nhi này gặp chuyện không may.

Nếu như Nhạc Huyên thật sự xảy ra chuyện gì, nàng cũng không dám nghĩ tới, cuộc sống sau này mình sẽ phải sống làm sao.

Chỉ có điều đi theo Trần lão tu hành, đây là chuyện tốt bao nhiêu người cầu cũng không cầu được, nàng làm sao có thể chặt đứt cơ duyên của nữ nhi?

Trần lão đại cười nói:

- Sơ Dao, nếu như ngươi luyến tiếc Nhạc Huyên, lão phu kia sẽ không dẫn theo nàng đi tu hành nữa, lão phu dời đến chủ viện đại học Thiên dạy nàng là được.

- Sao có thể để cho...

Vân Sơ Dao bị giật mình, liên tục lắc đầu.

Trần lão khoát tay áo, thở dài nói:

- Lão phu đã không còn khỏe nữa, sống ở nơi nào cũng không có ý nghĩa quá lớn.

- Sư phụ...

Hai mắt Vân Sơ Dao lưng tròng, trong lòng thầm khen ngợi lão nhân này có phẩm chất ưu tú.

- Trần lão đầu, nói nhiều lời thối tha như vậy làm gì? Ngươi không phải là chơi cờ bại trong tay lão phu, muốn tìm cách đòi lại sao?

Chỉ thấy một lão nhân ngồi ở cách đó không xa ném cho Trần lão một ánh mắt khi dễ.

Mà ở bên cạnh lão già này là Hạ Vi Vi, thiếu nữ bạo lực đang liên tục gật đầu nhỏ.

- Gia gia nói không sai, Trần gia gia chính là không biết xấu hổ như thế!

Vị lão nhân ở Hạ Vi Vi này chính là gia gia của Hạ Vi Vi, Hạ Đông Thăng.

Lúc nghe tu vi của Hạ Vi Vi đột phá Vũ Tông, đồng thời lĩnh ngộ kiếm lớn đến Hồn Nhiên Thiên Thành tinh thông, lão nhân gia này hưng phấn cũng không ở trong nhà xem tin tức, đã quyết định tự mình qua dạy dỗ người truyền thừa này của Hạ gia.

Chỉ có điều khiến cho Hạ Đông Thăng không nghĩ tới chính là ở chỗ này hắn lại có thể gặp được Trần lão.

Vì vậy hai lão đầu buồn chán này trong nháy mắt lại gây ra sấm sét kèm theo địa hỏa, bắt đầu chém giết trên bàn cờ.

Kết quả Trần lão chơi xấu, còn gọi viện binh, kết quả đều không ngoại lệ, tất cả đều bị đánh cho tơi bời, một ván cũng không thắng nổi.

Cho nên, khi Trần lão nghe nói Hạ Đông Thăng muốn đi chủ viện của đại học Thiên Bắc, nói thế nào cũng phải đi theo, thậm chí còn sửa kế hoạch lại, ban đầu chuẩn bị dẫn theo Nhạc Huyên đi tu hành, lại biến thành đi chủ viện đại học Thiên Bắc giáo dục.

- Hừ!

Trần lão không phục hừ một tiếng.

- Hạ lão đầu ngươi không nên đắc ý, lão phu chỉ là nhiều năm không đánh cờ, cho nên mới để cho ngươi đắc ý một hồi, chờ lão phu thuần thục, ngươi cứ chờ bị giết không chừa mảnh giáp đi!

Mí mắt của Vân Sơ Dao run lên, nàng lại có thể rơi nước mắt là lão già sắp tiến vào quan tài này, thật sự đáng hận.

Chỉ có điều, nể tình mình và nữ nhi không phải chia tay, nàng lại tha thứ cho lão già này.

Nhạc Huyên thở dài, nàng thật lòng không nghĩ tới, ở trong mắt của vị sư công này, kế hoạch tu hành của nàng lại không thể sánh bằng một ván cờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.