Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 413: Chương 413: Cẩu quan, để mạng lại!




- Là hội Chính Khí!

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu kinh hãi, nhanh chóng rút vũ khí ra đứng hai bên Vương Hạo.

Thiếu Soái Quân cũng không nhiều lời, nhanh chóng rút vũ khí, bảo vệ Vương Hạo ở bên trong.

- Hội Chính Khí sao?

Vương Hạo nghĩ lại, cuối cùng cũng biết đây là tổ chức gì.

Nếu hắn nhớ không nhầm, đây là một tổ chức do một hiệp sĩ xây dựng, bọn họ là hiệp khách cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo, có uy tín rất cao trong bình dân.

Bọn họ không chỉ giết hại quan viên quý tộc, còn cướp bóc công ty mà quý tộc xây dựng, sau đó chia cho người nghèo đói.

Đương nhiên, trong mắt những quý tộc kia, Hội Chính Khí chính là một đám phản xã hội.

Nhưng để trở thành thành viên của hội Chính Khí thì đều có bối cảnh không đơn giản, lại cộng thêm việc bọn họ có uy tín rất cao trong nhân dân, nên không có địa điểm cố định của tổ chức.

Vì vậy, những quý tộc kia chỉ có thể hận đến ngứa răng, lại không thể bắt được những người này.

Từng giọng nói chính trực vang lên, chỉ thấy một nam một nữ nhanh chóng bay đến.

Nam thì đẹp trai ngất trời, nữ thì xinh đẹp động lòng người.

- Có ý tứ!

Khóe miệng Vương Hạo cong lên, hắn không ngờ sẽ có nhân sĩ chính nghĩa đến ám sát hắn, hơn nữa còn mang theo khẩu hiệu vì dân trừ hại mà đến.

Nhất là một nam một nữ thủ lĩnh này, toàn thân bọc một lớp khí chất chính nghĩa, không biết có phải là con cưng của Thiên Đạo hay không.

- Vân Phàm, Băng Điệp!

Những quần chúng ăn dưa xung quanh nhao nhao hét lên, trên mặt tràn đầy sự kích động, giống như Fan não tàn gặp được thần tượng vậy.

Tiễn Vạn Dương nói nhỏ.

- Lão đại, hai người này chính là đồ đệ của hội trưởng Hội Chính Khí, nam tên là Vân Phàm, nữ là Băng Điệp, nghe nói bọn họ luyện một bộ thuật hợp kích cực kỳ lợi hại, cho dù gặp Vũ Đế cũng có thể đánh một trận.

- Thuật hợp kích?

Vương Hạo thấy hứng thú, hắn mong mình có thể đi lên thử đánh với bọn họ một lần, tiếc là bây giờ hắn đang bận dung hợp Linh Giới Cầu và trái tim phượng hoàng, không thể sử dụng chân khí.

- Cẩu quan, để mạng lại!

Vân Phàm hét lớn một câu, khí tức bàng bạc chấn động tràn ra, trong tay hắn cầm một trường kiếm đỏ tươi như máu, cả người phóng về phía Vương Hạo.

- Giết!

Các thành viên khác của Hội Chính Khí cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng đánh về phía Thiếu Soái Quân.

- Giết!

Thiếu Soái Quân cũng không chịu yếu thế, bọn họ chia ra hai đội, một đội ngăn cản thành viên Hội Chính Khí, một đội bao vây Vân Phàm và Băng Điệp.

Nhưng hai người Vân Phàm và Băng Điệp phối hợp không thể chê được vào đâu, chiêu thức công kích liên miên không dứt.

Hai ánh kiếm như cầu vồng xẹt ngang, xé mở không khí dễ như trở bàn tay, cũng xé ngang công kích của Thiếu Soái Quân.

- Đây là thuật hợp kích sao?

Vương Hạo có chút ngoài ý muốn, không ngờ thuật hợp kích này lại lợi hại đến vậy, hơn mười Thiếu Soái Quân vây công mà vẫn bị đè rồi đánh.

Phải biết rằng, tu vi của Vân Phàm và Băng Điệp cũng chỉ có cấp bậc Võ Vương thôi, không kém Thiếu Soái Quân bao nhiêu.

Nhưng đừng quên, gần đây thực lực của Thiếu Soái Quân tăng mười mấy lần, nhưng kết quả lại làm người khác không thể tưởng tượng nổi.

- Lão đại, chúng ta lên chiến hạm số 1 trước, chuyện ở đây nên giao cho Thiếu Soái Quân.

Tiễn Vạn Dương khuyên nhủ.

Trần Diệu cũng ra mặt.

- Lão đại, bây giờ ngài đang bị thương, vẫn nên cẩn thận chút mói tốt.

- Những thứ này đều là rác rưởi, không đáng để ta phải trốn.

Vương Hạo xua tay, đứng xem Vân Phàm và Băng Điệp đánh với Thiếu Soái Quân.

Hai người này phối hợp chặt chẽ với nhau, hoàn toàn không có sơ hở, cho dù một người có, thì người kia cũng nhanh chóng bổ sung vào, không cho kẻ địch cơ hội tấn công.

- Cũng được, loại chiêu thức này nên để cho Thiếu Soái Quân học tập, như vậy sẽ tăng lên chiến lực rất nhiều.

Vương Hạo xoa xoa cằm, tự hỏi làm sao để bắt hai người này về.

- Cẩu tặc, để mạng lại!

Băng Điệp dùng một kiếm đánh lui mấy Thiếu Soái Quân xung quanh, cô nhanh chóng đâm kiếm về phía Vương Hạo.

Đồng thời, kiếm của Vân Phàm cũng đang mở đường cho Băng Điệp, chặn tất cả công kích của Thiếu Soái Quân lại.

- Lớn mật! !

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu giận dữ, rút vũ khí ra bảo vệ Vương Hạo ở sau lưng.

Nhưng Vương Hạo lại đẩy hai người ra, khóe miệng nổi lên một tia tươi cười bỉ ổi.

Kĩ năng của Tiểu Dâm Trùng: Dâm Trùng Mỉm Cười.

Lúc này, Băng Điệp bỗng nhiên rùng mình một cái, trong lòng điên cuồng rung động, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, một nụ cười thật tà ác.

- Chỉ với loại trình độ này mà cũng muốn giết ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Vương Hạo búng tay một cái.

- Lên, bắt bọn chúng lại cho ta!

- Giết!

Thiếu Soái Quân nhanh chóng tiến lên, trực tiếp bắt lấy Băng Điệp còn đang ngẩn người.

- Sư muội!

Vân Phàm gấp gáp kêu to, muốn chạy lên cứu viện.

Nhưng Thiếu Soái Quân đã bao vây hắn lại, chân khí màu đen đang không ngừng chào hỏi hắn.

Rất nhanh, Vân Phàm một cây chẳng chống vững nhà, bị Thiếu Soái Quân chém cho mấy đao, sau đó bị bắt về quy án luôn.

- Vân Phàm, Băng Điệp!

Các thành viên khác của Hội Chính Khí kinh hãi, muốn đi lên cứu viện, nhưng trước mặt Thiếu Soái Quân, bọn họ chỉ là cặn bã, không qua vài giây đã bị quật ngã hết.

- Tê tê. . .

Quần chúng ăn dưa xung quanh lập tức hít sâu một hơi, chiến lực của Thiếu Soái Quân cũng quá biến thái đi!

Trận chiến chỉ kéo dài khoảng một phút, không chỉ có đánh bại Hội Chính Khí, còn bắt sống được toàn bộ người trong Hội Chính Khí.

Phải biết rằng, nếu không có thực lực tuyệt đối, không thể nào nhẹ nhàng bắt sống một người như vậy được.

Vương Hạo đi đến trước người Băng Điệp, mỉm cười nói.

- Mỹ nữ, sau khi bị bắt thì có cảm giác gì?

- Phi, cẩu quan, muốn giết thì cứ giết, bà cô ta mà nhăn mày một chút, thì không gọi là Băng Điệp.

Băng Điệp nhổ một ngụm nước miếng, quay đầu không thèm nhìn Vương Hạo.

- Ôi mọe, tính tình còn rất táo bạo nha.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn quyết định phải dạy dỗ con mèo hoang này thật tốt mới được.

Tiễn Vạn Dương bước lên một bước giữ chặt tay Vương Hạo.

- Lão đại, chúng ta không thể động đến bà cô nhỏ Băng Điệp này được.

- Không thể động? Vì sao chứ?

Vương Hạo nhăn mày.

Tiễn Vạn Dương nhỏ giọng giải thích.

- Cô ấy là phó hội trưởng công hội dược tề, là em gái của Băng Xảo.

- Không thể nào!

Vương Hạo đánh giá Băng Điệp, phát hiện trên trán nàng đúng là có chút giống Băng Xảo.

Nếu như Băng Điệp đúng là em gái của Băng Xảo, đúng là hắn không muốn làm gì cô ta nữa, dù sao Băng Xảo đã giúp hắn nhiều việc, cái này không nhìn mặt tăng, cũng phải nhìn mặt phật đúng không?

Nhưng bọn họ đã đến ám sát hắn, nếu không làm chút chuyện gì đó, đúng là không giống tính cách của hắn rồi.

Lúc này, quần chúng xung quanh cũng lấy lại được tinh thần, nhất là nhóm bạo động vừa kêu to vừa nhào lên.

- Mau thả bọn họ!

- Thả người của Hội Chính Khí ra.

- Quân Bán Nước, mau thả Vân Phàm, Băng Điệp ra.

- . . .

Thiếu Soái Quân nhanh chóng đi lên, ngăn những quần chúng đi bạo động này lại.

Thấy tình hình này, đôi mắt Vương Hạo đảo một vòng, hắn vung tay lên

- Bắt hết về cho ta, nghiêm hình tra hỏi, ta muốn nhổ tận gốc cái Hội Chính Khí này.

- Ai dám động đến Hội Chính Khí!

- Chúng ta liều mạng với ngươi!

- Giết chết cẩu quan Vương Hạo!

- . . .

Vương Hạo nhếch miệng lên, điều này không khác mấy so với dự đoán của hắn, dùng danh nghĩa kẻ bán nước thì chỉ có mấy thành phần yêu nước mắng chửi hắn.

Nhưng nếu làm khó hội Chính Khí chuyên cướp của giàu chia cho nhà nghèo này, vậy thì những dân chúng từng nhận ân huệ từ họ, chắc chắn sẽ kéo cả đoàn đến mắng chửi hắn.

Hi vọng bão tố lần này càng thêm mãnh liệt hơn. . .

++++++++++++

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.