Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 412: Chương 412: Không thể trốn tránh trách nhiệm.




Pháp tinh.

Bên trong pháp viện tối cao.

Vương Hạo buồn ngủ ngồi trên ghế bị cáo.

Hai bên chánh án nổi gân xanh đầy trán, tiểu tử này đúng là hung hắng giống như truyền thuyết.

Nếu như không phải hắn nhận được tin từ bên trên, chắc chắn sẽ phán cho tên kia tội danh coi khinh tòa án.

- Phía dưới tuyên bố kết quả thẩm lí và phán quyết đi!

Chánh án chịu không nổi nữa, hắn quyết định nhanh chóng kết thúc cái trò khôi hài này.

- Vương Hạo kí kết khế ước cắt đất đền tiền, làm cho Nhân Tộc mất đi 200 tinh cầu tứ cấp, phán hắn bị tử hình, nhưng xét đến chuyện chém giết 5000 vạn dị tộc, cùng với việc chủ động nhận tội, tòa án tối cao Pháp tinh quyết định, tuyên án giam giữ có thời hạn Vương Hạo năm năm...

Vừa tuyên án xong, trong đầu Vương Hạo đã vang lên giọng nói điện tử của hệ thống.

- Chúc mừng ký chủ bị phán năm năm tù, hoàn thành bắt buộc nhân vật phản diện phải vào nhà tù, đặc biệt được thưởng một món quà vào nhà tù, mong ký chủ sớm ngày được ra tù, tiếp tục viết lên nhưng trang sử huy hoàng của nhân vật phản diện.

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, có chút chờ không kịp mở món quà.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được Linh Giới cầu.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được trái tim Phượng Hoàng.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được Lôi Chi Bản Nguyên.

- Hình như phần thưởng cũng không tệ lắm.

Vương Hạo vội vàng điều tra thuộc tính của ba bảo vật.

Linh Giới cầu: Có thể phát triển thành thần khí, bên trong chính là một thế giới nhỏ. (Chú ý: Phương pháp thăng cấp chính là hấp thu tinh cầu đẳng cấp cao)

Trái tim phượng hoàng: Trái tim thần thú phương hoàng, có năng lực tự lành cực mạnh, sau khi dung hợp thì dù tứ chi bị gãy cũng có thể tự lành. (Chú ý: Không có hiệu quả trong trường hợp não tử vong)

Lôi Chi Bản Nguyên: Siêu cấp bảo vật có từ khi pháp tắc vũ trụ ra đời, còn cường đại hơn cả nguyên tố Thiên Lôi, nó tồn tại giống như là đế vương trong thế giới lôi điện, được phong là Vương của Lôi nguyên tố.

Mắt Vương Hạo càng ngày càng sáng hơn, đúng là món quà lớn, xa hoa làm cho người ta đỏ con mắt đấy biết không.

Linh Giới Cầu này giống như một thế giới có thể mang theo bên mình, nếu như ai làm hắn khó chiệu, trực tiếp đưa quân đoàn Thiếu Soái Quân ra, sau đó quần ẩu, đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra được.

Hơn nữa, thế giới này có thể làm căn cứ bí mật của Thiếu Soái Quân, không sợ bị kẻ địch tìm được, cũng không sợ mấy vấn đề như không đủ đạn dược gì đó.

Mà cái trái tim phượng hoàng kia càng quý hơn, chỉ cần không bị chết não, thì dù hắn bị người ta chém thành mảnh nhỏ cũng có thể sống lại, phối hợp với thân thể bạch hổ, đúng là thoải mái đến mức hắn muốn thống trị thế giới luôn!

Còn về Lôi Chi Bản Nguyên, mặc dù hắn không hiểu cái câu: “Siêu cấp bảo vật có từ khi pháp tắc vũ trụ ra đời.” là có ý gì.

Nhưng câu còn mạnh hơn cả nguyên tố Thiên Lôi kia đã nói rõ hết.

Vì vậy, những đứa con cưng của Thiên Đạo kia, dù đứng trước mặt hắn thì cũng chỉ là cặn bã như cũ, muốn hố bọn họ thế nào thì bọn họ phải theo như vậy.

- Leng keng, Linh Giới Cầu nhận chủ thành công, bây giờ đang tiến hành dung hợp với ký chủ.

- Leng keng, trái tim phương hoàng nhận chủ thành công, đang tiến hành dung hợp với ký chủ.

- Leng keng, ký chủ không đạt tu vi Võ Vương, không có cách nào dung hợp Lôi Chi Bản Nguyên, hệ thống tiến hành bảo tồn.

Lời nói của hệ thống vừa dứt, Vương Hạo bỗng nhiên cảm nhận được có một quả trứng gà đi vào đan điền của hắn, không ngừng hấp thu chân khí trong đan điền, cơ thể Vương Hạo nhanh chóng bị rút hết chân khí.

Đồng thời, Vương Hạo cũng có cảm giác ngực trái của mình rất nóng, giống như có cái gì đó chui vào trái tim hắn, không ngừng hấp thu máu tươi trong cơ thể, sau đó phóng ra máu tươi có sức sống hơn.

Mà những máu tươi mới sinh ra cũng không nhàn rỗi, bọn chúng tản ra khắp nơi, cải tạo cơ thể hắn.

- Leng keng, vì tu vi của ký chủ có hạn, nên cần ba ngày để dung hợp Linh Giới Cầu và trái tim phượng hoàng, trong ba ngày này, ký chủ tuyệt đối không được sử dụng chân khí, nếu không sẽ không thể dung hợp được.

- Cần ba ngày? Nếu không thì không thể dung hợp.

Vương Hạo sững sờ, sau đó tò mò hỏi.

- Nếu không hợp được thì sao?

- Hệ thống nhắc nhở, nếu như quá trình dung hợp bị cắt đứt, ký chủ sẽ bị cắn trả, tu vi bị rút hết, hủy toàn bộ căn cơ.

Vương Hạo gật đầu, trong lòng nghĩ có Thiếu Soái Quân bảo vệ thì hắn có thể dễ dàng vượt qua ba ngày này.

Nghĩ đến đây, Vương Hạo nhịn không được xua tay.

- Được rồi, đừng dài dòng nữa, bây giờ chúng ta đi thôi, không cần tìm người đến tiễn ta, ta trực tiếp đi nhà tù.

Nghe vậy, trong lòng chánh án cực kỳ tức giận, tiểu tử thúi này đúng là, mặc dù mọi người đều biết là hắn vì dẹp loạn nên mới vào ở tù vài ngày, nhưng đã diễn trò thì cũng phải làm cho nguyên bộ chứ!

Như cái tên Vương Hạo này thì tốt rồi, hoàn toàn không chịu phối hợp, đi tù mà cứ như đi nghỉ phép vậy.

Chánh án bất đắc dĩ, chỉ có thể xua tay, ý kêu đội hộ vệ áp giải Vương Hạo đi xuống, bây giờ hắn không muốn nhìn thấy cái tên này một phút đồng hồ nào nữa, nếu không thể trêu vào, hắn trốn đi không được à?

Tiễn Vạn Dương đi đến trước mặt Vương Hạo, nói nhỏ.

- Lão đại, vừa rồi ta nhận được tin, nghe nói bên ngoài có người muốn ra tay với ngài.

- Ra tay với ta?

Vương Hạo nhăn mặt.

- Là ai?

Trần Diệu vội vàng nói.

- Cũng không rõ lắm, vừa rồi Thiếu Soái Quân tuần tra bên ngoài nói, hình như hắn cảm nhận được một cỗ sát khí, nhưng biến mất rất nhanh, có lẽ chúng muốn đánh chủ ý lên lão đại.

- Đánh chủ ý lên người ta?

Vương Hạo cười cười.

- Bọn họ đúng là chọn đúng thời gian, bên chỗ ta vừa có vấn đề, bọn họ đã lập tức ra tay.

Sắc mặt Trần Diệu thay đổi, vội vàng mở trí não gửi tin ra ngoài, yêu cầu toàn bộ Thiếu Soái Quân tăng cường canh gác.

Vương Hạo lại xua tay mà không thèm để ý.

- Không cần phải khẩn trương như thế! Ta không tin trên đời này có người giết được ta.

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu nhìn Vương Hạo đang tràn đầy tự tin, thật sự không biết nói gì mới tốt.

Bọn họ chỉ có thể nắm chặt vũ khí trong tay rồi đề phòng bốn phía, phòng ngừa chó chuyện xảy ra.

Đồng thời, bọn họ nhắn cho Thiếu Soái Quân xung quanh giữ vững tinh thần, phải bảo vệ Vương Hạo cho bằng được.

Ngay khi Vương Hạo ra khỏi cánh cửa pháp viện tối cao, tất cả quần chúng bên ngoài đều sôi trào.

- Có nhầm không, kẻ bán nước này chỉ bị phán có năm năm tù!

- Chúng ta không phục, cần phán Vương Hạo tù chung thân!

- Không được, như vậy quá lời cho hắn, cần phải phán tử hình!

- Đúng vậy, phải phán tử hình!

- Tử hình hắn!

- ...

Sắc mặt Vương Hạo lập tức lạnh xuống, chỉ thấy trong đám người kia có kẻ giơ cao bằng hiệu, cao giọng hét lớn, nhưng trên mặt là sự vui vẻ, không có chút phẫn nộ nào, hoàn toàn chính là kẻ đến xem náo nhiệt, thuận tiện kích động quần chúng xung quanh.

Những người đang tức giận muốn hắn tử hình kia, hắn cũng không hề tức giận, bởi vì người ta có lý tưởng, có ước mơ, đáng để người khác tôn trọng.

Nhưng những kẻ không có theo đuổi gì kia, mỗi ngày đều đi xem trò vui, châm chọc người khác, hắn cực kỳ xem thường, và đó cũng là loại người mà hắn xem thường nhất.

Nếu như bọn họ có ước mơ, có cái để theo đuổi, vậy thì Nhân Tộc lo gì mà không thể lớn mạnh, dị tộc sao dám hung hăng càn quấy như vậy, điểm tội ác của hắn cũng ít như vậy...

Tất cả điều này, đều là do những kẻ không nhiệt tình yêu nước ban cho, nhất là chuyện điểm tộc ác của hắn ít như vậy, những kẻ đó không thể trốn tránh trách nhiệm được.

- Cẩu tặc, đi chết đi!

Từng tiếng rống giận vang lên, chỉ thấy xung quanh có mấy ngàn tên mặc áo trắng, eo quấn đai đỏ lao đến...

---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.