Tinh cầu Hắc Áo.
Một tinh cầu cấp hai.
Nơi này là một ngục giam cấp thấp của Liên Bang Tinh Tế, phía dưới là vài tội phạm có tu vi không đến Võ Tông.
Lúc này, những tất cả những tội phạm này đều ngoan ngoãn như dê con, không có một ai dám đứng ra gây chuyện.
Bởi vì khi Vương Hạo đến Hắc Áo tinh ngồi tù, vậy mà đưa luôn năm mươi vạn Thiếu Soái Quân đến.
Điều này làm cho đám tội phạm không có chút can đảm nào để gây chuyện, nhưng trong lòng lại hâm mộ muốn chết, ngồi tù kiểu hoành trâng như vậy, cả đời này bọn họ chưa bao giờ thấy, cũng chưa từng nghe qua, thậm chí ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Trên quảng trường, có chục cây Thạch Trụ đứng thẳng.
Trên mỗi cái trụ đá đều cột một người, những người này chính là thành viên Hội Chính Khí đến ám sát Vương Hạo.
Mà Vương Hạo ngồi ở phía trước những người đó, hắn nhanh chóng gặm hết quả táo trên tay, sau đó tiện tay chùi luôn nước táo lên bộ lông trắng muốt của Tiểu Bạch, Vương Hạo bị Tiểu Bạch ném cho một ánh mắt ghét bỏ, quá ở bẩn.
- Vương Hạo, ngươi muốn giết thì cứ giết, cứ trói chúng ta ở đây làm gì…
Vân Phàm hừ lạnh một tiếng, dùng hai mắt hung tợn trừng Vương Hạo.
- Giết các ngươi! ?
Vương Hạo cười cười.
- Ta cũng sẽ không giết các ngươi, ta muốn làm nhục các ngươi.
Sắc mặt tất cả thành viên của Hội Chính Khí đen thui, tức giận kêu lên.
- Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục!
- Con mẹ nó!
Vương Hạo tức đến mức nói tục luôn.
- Lúc các ngươi vu oan ta là kẻ bán nước, có bao giờ nghĩ đến chuyện ta bị làm nhục không, bây giờ dám mở miệng nói với ta kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục, nói vậy mà nghe lọt lỗ tai à?
Vừa dứt lời, sắc mặt thành viên Chính Khí Hội đều đỏ lên.
Vừa rồi Băng Xảo gọi video đến trách mắng Băng Điệp một trận, đồng thời nói rõ ý của phía trên cho bọn họ biết.
Vương Hạo căn bản không phải là kẻ bán nước gì đo, mà là một anh hùng hi sinh vì lợi ích dân tộc, một vị anh hùng không cần cả danh dự.
Nhưng vị Anh hùng này lại có lòng dạ hẹp hòi, không chịu thả bọn họ ra, ngược lại cho người trói chặt bọn họ lên cột đá, còn nói muốn nhục nhã bọn họ.
- Vương Hạo tiểu ca ca, vừa rồi tiểu muội không hiểu chuyện, ngươi thả chúng ta ra đi!
Băng Điệp dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Vương Hạo, đôi mắt to sáng ngời không ngừng phát điện với Vương Hạo.
Vương Hạo đi đến trước mặt Băng Điệp, nhướng mày nói.
- Vừa rồi Băng Xảo cô cô đã nói, phiền phức tự mình gây ra thì phải chịu hậu quả, vậy ta muốn hỏi Băng Điệp muội muội, cô muốn giải quyết vấn đề này thế nào?
Băng Điệp ngoan ngoãn nhìn Vương Hạo.
- Chỉ cần Vương Hạo tiểu ca ca thả ta ra, tiểu nữ vô cùng cảm kích ngài.
- Không cần phải cảm kích gì ta hết.
Vương Hạo cười cười.
- Chỉ cần cô đồng ý một chuyện với ta, như vậy ta lập tức thả cô ra.
Băng Điệp dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Hạo.
- Vương Hạo, bản tiểu thư nói cho ngươi biết, nếu ngươi có ý nghĩ xấu xa đối với ta, dù bản tiểu thư trở thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vương Hạo nhìn Băng Điệp, thở dài.
- Ai, đối với loại đại tiểu thư nhà có tiền như cô, ta không với cao nổi!
- Ngươi biết là được!
Băng Điệp ngạo kiều ngẩng đầu lên.
Vương Hạo nói thầm một tiếng.
- Mỗi ngày mang theo cái đường băng sân bay ở trên người, ai dám trèo cao đây! ?
- Ngươi. . .
Băng Điệp hằm hằm nhìn Vương Hạo, thân thể không ngừng giãy dụa, muốn xông tới cắn chết cái tên hỗn đản dám nói ngực cô như đường băng sân bay này.
- Khụ khụ. . .
Vân Phàm ho khan một cái, hỏi.
- Vương Hạo, lần này là do chúng ta không đúng, không tìm hiểu rõ ràng đã đến làm phiền ngươi, ngươi muốn chúng ta làm việc gì thì cứ nói, chỉ cần không phải chuyện xấu, Chính Khí Hội chắc chắn sẽ thay ngươi làm.
Vương Hạo nhếch khóe miệng lên.
- Ta muốn các ngươi dùng bộ thuật Hợp Kích kia, dạy cho Thiếu Soái Quân.
- Dạy cho Thiếu Soái Quân! ?
Vân Phàm không thèm nghĩ ngợi chút nào, trực tiếp lắc đầu từ chối.
- Ta không thể đồng ý với ngươi được, thuật hợp kích này là bí thuật truyền thừa của sư môn, tuyệt đối không thể dạy cho người ngoài được.
- Ai!
Vương Hạo thở dài.
- Thiếu niên, ngươi làm ta thật khó xử đấy!
- Vương Hạo, hay là ngươi đổi điều kiện khác đi?
Vân Phàm nói.
Vương Hạo bĩu môi.
- Vương Hạo ta muốn cái gì thì không có chuyện không được, tiếp theo để ta chơi với ngươi, xem xem xương ngươi cứng hay là thủ đoạn của ta ác hơn.
Nói xong, Vương Hạo xoay người rời đi.
- Này, Vương Hạo tiểu ca ca, ngươi đừng có đi!
Băng Điệp kêu lên, cô không muốn bị trói phơi nắng ở chỗ này đâu.
Tiễn Vạn Dương đi đến trước mặt Vương Hạo, hỏi.
- Lão đại, chúng ta xử lí những người này thế nào?
Vương Hạo quay đầu liếc nhìn thành viên Chính Khí Hội, nói.
- Thả tin tức ra ngoài, nói là ta muốn giết một răn trăm, làm cho tất cả thành viên khác của Chính Khí Hội đến cứu bọn họ.
- Lão đại, ngài muốn một mẻ hốt gọn hết Chính Khí Hội sao?
Trần Diệu tò mò hỏi.
- Một mẻ hốt gọn thì không có ý nghĩa, không chỉ tiêu hao sức lực, còn không kiếm được gì, cái này không phù hợp với phong cách của ta.
.
Khóe miệng Vương Hạo nhẹ nhàng cong lên.
- Ta đang chờ Chính Khí Hội giúp ta kiếm tiền, rất nhiều tiền luôn.
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu ngạc nhiên, Chính Khí Hội chuyên cướp giàu chia cho nhà nghèo, đâu phải là dê béo gì, làm gì giúp lão đại kiếm tiền được chứ?
Nhưng thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Vương Hạo, hai người không dám hỏi lại, dù sao từ trước đến nay lão đại đều không đi con đường bình thường, nhưng chưa từng đi sai chút nào.
- Thiếu Soái đại nhân, không tốt, à không đúng, có lẽ đây là chuyện tốt đối với Thiếu Soái đại nhân...
Cô Dương báo lại.
- Chúng ta vừa nhận được tin tức, Thiên Ma Tinh đã xuất hiện trở lại.
- Thiên Ma Tinh!
Đồng tử Vương Hạo co rút mạnh, một đoạn trí nhớ bị chôn giấu trong đầu lập tức nhảy ra.
Trong đầu hắn có nhớ, Thiên Ma Tinh cực kì quỷ dị, bên trên là một tòa cung điện cực lớn, tất cả mọi người đều cho rằng nó là một di tích thượng cổ.
Nhưng khi phái người đi thăm dò, thì tất cả đều biến mất một cách quỷ dị.
Dù là Võ Thánh, hay là Võ Đồ, dù sao cũng không một ai quay về được, tất cả đều mất tích.
Hơn nữa Thiên Ma Tinh cứ cách vài năm lại xuất hiện trở lại, sau đó mấy ngày hoặc mấy tháng lại biến mất tiếp.
Toàn bộ Thiên Ma Tinh này đều lộ ra sự quỷ dị, làm cho người ta tò mò về nó, nhưng cũng rất sợ hãi.
Mà tám năm trước, Vương Thiên Dật trấn uy nguyên soái, chính là vị phụ thân xui xẻo của nguyên chủ, dẫn mười vạn binh lính vương bài đi chấp hành nhiệm vị, nhưng cuối cùng vì phi thuyền bị trục trặc, cần phải dừng gấp trên một tinh cầu gần nhất để sử chữa.
Nhưng lúc xui xẻo thì uống nước cũng sặc chết, đúng lúc này Thiên Ma Tinh lại xuất hiện.
Nhưng lúc đó Vương Thiên Dật giống như không nhận được tin tức Thiên Ma Tinh xuất hiện, ông và cả binh đoàn cứ u mê như vậy leo lên Thiên Ma Tinh.
Cuối cùng, cả mười vạn đại quân không ai về được, việc này trở thành tin tức siêu cấp chất động một thời.
Mà theo lời Tô Mộc nói, sở dĩ năm đó Vương Thiên Dật leo lên Thiên Ma Tinh, chắc chắn là do quân bộ cố ý giấu giếm tin tức Thiên Ma Tinh xuất hiện, sau đó lừa gạt Vương Thiên Dật lên đó.
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là suy đoán, nếu mà có chứng cứ, chắc chắn Tô Mộc đã cầm hai thanh đao chém dưa hấu đi bổ luôn đầu của lão rùa đen Quan Tân Hùng kia rồi.
- Người có chết trên Thiên Ma Tinh không? Hay là sắp trở thành vương giả trở về đây?
Vương Hạo thì thào nói nhỏ, tâm tình hắn hỏng bét, nếu như Vương Thiên Dật trở về được, hắn không biết nên dùng tâm tư thế nào, đi gặp vị phụ thân tiện nghi kia...
===============