Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 415: Chương 415: Đã đào hố xong.




Tinh cầu Hắc Áo.

Vương Hạo nằm trên đồi cỏ phơi nắng, khuôn mặt có chút ngần người.

Vốn dĩ hắn định đi Thiên Ma Tinh xem vị phụ thân tiện nghi đó giờ ra sao rồi, nhưng không biết vì sao đến giờ vẫn chưa đi.

Có lẽ là sợ gặp mặt, có lẽ là không biết phải đối mặt thế nào, hoặc là trong lòng hắn không xem Vương Thiên Dật là phụ thân... Dù sao hắn cũng đã kéo dài ba bốn ngày rồi, ngay cả trái tim phượng hoàng và Linh Giới Cầu cũng đã dung hợp thành công.

Hơn nữa, trong quá trình dung hợp, tu vi của hắn bỗng nhiên đột phá đến Võ Tông cửu cấp, chỉ thiếu một chút nữa là đã có thể đột phá đến Võ Vương.

Ngay khi Vương Hạo đang ngẩn người, Tiểu Bạch ở bên cạnh lại không tim không phổi ôm cà rốt, trên mặt là vẻ thèm chảy nước miếng.

Bỗng nhiên Vương Hạo hỏi.

- Tiểu Bạch, nếu ba ba của ngươi bỗng nhiên xuất hiện, ngươi sẽ làm gì?

Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ.

- Bản bảo bảo sẽ đòi ông ta cà rốt thôi.

Vương Hạo trợn trắng mặt, hẳn cảm giác mình không thể nói chuyện tiếp với con thỏ chỉ biết ăn hàng cả ngày này nữa.

- Ầm ầm...

Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa bùng lên một góc chân trời.

- Giết!

Từng tiếng hô chém giết vang lên khắp nơi.

Vương Hạo chỉ liếc một cái, đã thấy Thiếu Soái Quân đang đánh nhau với một đám người mặc đồ trắng, quấn đai đỏ trên eo, nhưng những người kia hoàn toàn bị Thiếu Soái Quân đè lên rồi đánh, không phản kháng được chút nào.

Lúc này, hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đi đến.

- Lão đại, đây là nhóm người thứ tám đến cứu thành viên Chính Khí Hội rồi, nếu chúng ta vẫn tiếp tục bắt người, chắc chắn bên ngoài sẽ loạn ngất trời luôn đấy.

Tiễn Vạn Dương cười khổ một tiếng.

Bởi vì mấy ngày nay Vương Hạo thả tin tức ra ngoài, nói muốn ngũ mã phanh thây thành viên Chính Khí Hội đến ám sát, vậy nên hàng ngày sẽ có một nhóm lớn thành viên Chính Khí Hội chạy đến cứu người.

Kết quả không cần nói nhiều, ở trước mặt Thiếu Soái Quân, thành viên Chính Khí Hội hoàn toàn bị ngược đãi, cuối cùng bọ bắt hết không ngoài ý muốn.

Từ trước đến nay Chính Khí Hội luôn cướp của giàu chia cho nhà nghèo, nên bọn họ có uy vọng rất cao trong dân gian, điều này làm cho dân chúng hai đại liên bang lại bắt đầu tụ tập diễu hành, yêu cầu thả thành viên của Chính Khí Hội.

Thậm chí, động tĩnh mà nó gây ra, còn lớn hơn cả việc Vương Hạo là kẻ bán nước.

Trần Diệu nói.

- Lão đại, gần đây bên trên có đưa tin đến, nói ngài ngồi tù thì đừng làm cho người ta thấy giả như thế nữa.

- Ta ngồi tù rất giả dối sao?

Vương Hạo ngạc nhiên.

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu liên tục gật đầu, làm gì có ai ngồi tù mà mang theo 50 vạn đại quân bên người chứ?

Hơn nữa ngồi tù mà còn làm cho bên ngoài kiếp sợ luôn, mỗi ngày gọi đồ ăn ngon từ các tinh cầu bên cạnh đến, thậm chí còn bắt luôn thành viên Chính Khí Hội làm cho bên ngoài náo loạn ngất trời, nếu mà cái này không giả, thì như thế nào mới giả dối nữa?

- Leng keng, chúc mừng kí chủ bắt được thành viên Chính Khí Hội, đã bị người người mắng chửi, được xem là cẩu quan, nhận được 500 vạn điểm tội ác.

Vương Hạo nhăn mặt, sao chỉ được có 500 vạn điểm chứ? Quá ít đi mắt! Chẳng lẽ xã hội bây giờ chỉ toàn là đám vong ân phụ nghĩa thôi sao?

- Người bây giờ đúng là không ra thứ gì, không chỉ không yêu nước, ngay cả báo ơn cũng không thật lòng, đúng là làm cho lòng người đau đớn thật!

Vương Hạo thở dài, hắn quyết định phải cứu với cái thế giới đen thui này.

Đồng thời, một kế hoạch không tệ thành hình trong đầu Vương Hạo, nếu mà thành công, như vậy có thể phát tài luôn rồi, còn kiếm được một đống điểm tội ác nữa.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là có thể thức tỉnh lại phẩm chất tốt đẹp mà Nhân Tộc đã mất đi, làm cho bọn họ phấn đấu vì tương lai của Nhân Tộc, vậy thì hắn đã làm được một chuyện tốt rồi.

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu liếc nhìn nhau, cả hai đều có cảm giác có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi, mà lần này kẻ xui xẻo có lẽ là rất nhiều, rất nhiều lắm đấy!

Vương Hạo nhảy khỏi đồi cỏ, vỗ vỗ bờ mông, chỉ về phía trước.

- Đi, đi với ta xem cô nàng Băng Điệp kia có chịu nghe lời hay không.

- Đợi bản bảo bảo một chút...

Tiểu Bạch nhét củ cà rốt trên tay vào miệng, nhanh chóng nhảy lên vai Vương Hạo.

Chỉ một lát, Vương Hạo đã đi đến trước cây cột đá, Băng Điệp bị cột đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

- Cô gái, cô có chịu giao bộ thuật hợp kích kia ra không?

Vương Hạo cười cười.

Băng Điệp ủy khuất lắc đầu.

- Đây là bí thuật bổn môn, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài được.

Vương Hạo thở dài.

- Vậy cô cứ phơi nắng ở chỗ này đi.

- Đợi một chút.

Vân Phàm kêu lên.

- Vương Hạo, ta biết ngươi không thoải mái, nhưng có chuyện gì thì cứ tìm ta, làm khó một cô gái thì có giỏi gì!

Vương Hạo bĩu môi.

- Ta là kẻ không ai yêu thích, từ nhỏ đã có sở thích ức hiếp con gái, lúc còn ở trường học, đã kéo nội y của nữ sinh phía trước, tan học ta kéo váy bạn học nữ, bắt bạn gái cùng bàn làm bài tập văn hộ, bắt bạn gái cùng lớp mang cơm trưa cho... Những chuyện như vậy, ta rất có kinh nghiệm đấy!

Sắc mặt mọi người đã biến thành màu đen, tên này đúng là xấu xa từ nhỏ, trời sinh là cặn bã.

Vân Phàm thở dài.

- Vương Hạo, ngươi thắng, ta đưa cho ngươi!

- Sư huynh, ngươi...

Băng Điệp khẩn trương.

.

Vân Phàm nhìn Vương Hạo, nghiêm túc nói.

- Mặc dù Vương Hạo vô sỉ, nhưng lại phân chia rõ phải trái, hắn là một anh hùng, nếu có thể tăng thêm chiến lực cho quân đoàn Thiếu Soái Quân thì có thể làm bất cứ chuyện gì, nên ta rất hi vọng Nhân Tộc ta được quân đoàn mạnh như thế bảo vệ.

- Ai ôi!! Ngươi đồng ý nhanh vậy đúng là chơi không vui.

Vương Hạo vụng trộm cười rộ lên.

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu trợn trắng mắt, nếu Vân Phàm mà biết Vương Hạo ở giữa đã kiếm được nhiều tiền riêng thì đã không nói hắn là anh hùng rồi, mà là phải cầm dao hét một tiếng, cẩu quan, để mạng lại, ta muốn cướp của giàu chia cho người nghèo.

- Hừ, nếu đã đồng ý với ngươi, thì nhanh chóng mở trói cho bọn ta đi!

Băng Điệp tức giận nói.

Vương Hạo chỉ vào vài người bên cạnh.

- Ngươi đến, mở trói cho bọn họ.

- Vâng.

Vài tên Thiếu Soái Quân nhanh chóng đi lên mở trói cho thành viên Chính Khí Hội.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Vương Hạo mở miệng hỏi.

- Các vị đều là đại hiệp trừ bạo giúp yếu, vậy các vị có nghĩ đến chuyện, các vị làm như thế có ý nghĩa gì hay không?

- Ý nghĩa gì?

Vân Phàm sững sờ, hắn hỏi ngược lại.

- Chẳng lẽ khi ngươi nhìn thấy những quý tộc kia ức hiếp bình dân thì không có chút cảm giác nào sao?

- Không, ta không nói đến ý này.

Vương Hạo lắc đầu.

- Ý ta muốn nói là, các ngươi cướp của giàu chia cho người nghèo thì chỉ làm cho một bộ phận người bình dân sống tốt lành hơn mà thôi, nhưng các ngươi có thể đảm bảo cho bọn họ sống an ổn được một đời sao? Chẳng lẽ chưa từng có chuyện các ngươi chân trước vừa đi, chân sau mấy quý tộc đã chạy đến báo thù à?

- Cái này!

Thành viên Chính Khí Hội đều im lặng cúi đầu.

Vương Hạo tức giận nói.

- Xem dáng vẻ của các ngươi thì chắc chắn là biết rõ, nhưng tên quý tộc ác độc kia đã từng trả thù bình dân.

- Ai!

Thành viên Chính Khí Hội thở dài, mặc dù bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng chuyện đó là có thật.

Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu cúi đầu, căn cứ kinh nghiệm lâu nay của cả hai, chỉ cần Vương Hạo bắt đầu làm thân, tâm sự chuyện với người khác, thì chắc chắn là hắn chuẩn bị lừa người.

Kết hợp với câu muốn dùng Chính Khí Hội để kiếm tiền lúc trước, bây giờ bọn họ không cần nghĩ cũng biết, vị lão đại này đã đào hố tốt rồi, chỉ cần dẫn đường cho các thành viên Chính Khí Hội nhảy xuống hố nữa là được...

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.