Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 416: Chương 416: Cho người ta cá không bằng dạy cho họ cách câu cá.




- Ta và các ngươi giống nhau, có lòng cứu thế, nhưng không có năng lực mà làm!

Vương Hạo thở dài nói.

Vân Phàm cũng bị hắn làm cho cảm động, thở dài.

- Thiếu Soái đại nhân nói đúng, Chính Khí Hội của chúng ta cũng muốn giết hết cẩu quan trong thiên hạ, cho dân chúng một xã hội ngang bằng bình đẳng, nhưng mà thế lực quý tộc lại quá lớn, chúng ta giết một, chúng lại chạy ra mười...

- Vương Hạo, đừng nói là ngươi muốn lôi kéo Chính Khí Hội chúng ta đấy!

Băng Điệp cảnh giác cao độ.

- Chính Khí Hội chúng ta sẽ không đi báo ân báo oán, không nghe lệnh người khác, nên ngươi chết tâm đi!

Vương Hạo nhìn Băng Điệp, yên lặng sử dụng kĩ năng của kẻ bán nước, mặt người dạ thú!

Lúc này, các thành viên Chính Khí Hội đều sững sờ, ánh mắt bọn họ nhìn Vương Hạo đã không còn sự cảnh giác nữa, mà là cảm nhận được một sự đồng cảm, ai cũng có cảm giác hắn là người đồng đạo.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch, ở trước mặt hắn mà còn muốn nhảy nhót à, thành thành thật thật thần phục đi! Người địa cầu ngu xuẩn, à không, nhân sĩ chính nghĩa!

- Băng Điệp muội muội nghĩ nhiều, ta không phải đang lôi kéo các ngươi.

Vương Hạo xua tay.

- Ta chỉ muốn nói, trừ bạo an dân và bảo vệ quốc gia đều giống nhau, đều là vì không muốn dân chúng bị người khác ức hiếp.

Thành viên Chính Khí Hội ngẫm lại, sau đó liên tục gật đầu, cảm thấy hai bên không khác nhau là mấy, một bên là bảo vệ dân chúng không cho người ngoài ức hiếp, còn một bên là bảo vệ dân chúng không cho người một nhà ức hiếp.

Vân Phàm chắp tay nói.

- Không ngờ Thiếu Soái Đại nhân cũng có tấm lòng bao dung như thế, lúc trước đã đắc tội nhiều, mong ngài rộng lòng tha thứ!

- Chúng ta xem như là không đánh thì không quen, mọi người không cần khách khí...

Vương Hạo nghiêm túc trả lễ, dùng vẻ mặt chính khí nói.

- Ta đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này, nếu không muốn dân tộc ta bị người khác ức hiếp, thì phải để cho bọn họ tự mình đứng lên, giống như câu nói, cho người ta cá không bằng dạy cho họ cách câu cá.

Vân Phàm tò mò hỏi.

- Thiếu Soái đại nhân, như vậy có nghĩa là gì?

Vương Hạo nghiêm túc nói.

- Quý tộc đầy đường, dân chúng nhu nhược, tất cả những chuyện này đều là do quý tộc có tinh thạch truyền thừa, nhưng dân chúng thì không có, nhưng nếu chúng ta cướp đoạt tinh thạch truyền thừa cho dân chúng sử dụng, vậy thì bọn họ còn mềm yếu sao? Còn phải sợ hãi quý tộc nữa sao?

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu há hốc mồm, lão đại có ý định gì thế?

Chẳng lẽ muốn nhân dịp quý tộc đại chiến, sau đó đứng phía sau thao túng mọi chuyện, nhân dịp cướp đi tinh thạch truyền thừa chứ?

Nếu thật sự mà có ý này, lão đại chơi cũng quá điên cuồng đi.

Hai người Vân Phàm, Băng Điệp và các thành viên Chính Khí Hội cũng bị chấn kinh, bọn họ không ngờ rằng Vương Hạo muốn đào gốc gác của quý tộc lên.

Phải biết rằng Tinh Thạch truyền thừa chính là nơi thánh địa của quý tộc, nếu nó bị cướp mất, chắc chắn sẽ long trời lở đất.

Hơn nữa, bây giờ quý tộc đang ở tiền tuyến chống cự Ám Tinh Linh Tộc, nếu như bây giờ đi đào quê quán của bọn họ lên, vậy thì biết kết quả rồi đấy.

- Bây giờ quý tộc đang ở tiền tuyến, trong nhà không có thủ vệ cường đại, nếu chúng ta muốn thì có thể cướp được, nhưng điều này sẽ làm cho tiền tuyến rung rinh, Ám Tinh Linh tộc sẽ có cơ hội trở mình, chúng ta sẽ thành tội nhân thiên cổ mất.

Vân Phàm lắc đầu.

- Thanh niên, ngươi bi quan quá rồi đó.

Khóe miệng Vương Hạo hơi giật giật.

- Thật ra chúng ta chỉ cần cướp đoạt tinh thạch truyền thừa của phủ tổng thống và Quan gia thôi, như vậy là đã đủ cho dân chúng sử dụng rồi, không cần phải đi khiêu chiến tất cả các quý tộc, mà chỉ vài nhà thì làm gì lớn chuyện được?

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu mặc niệm ba phút cho người của phủ tổng thống và Quan Gia, chọc ai không được, lại đi chọc vào lão đại bọn họ, lần này thì xong rồi! Ngay cả thánh địa của gia tộc cũng tràn đầy nguy cơ luôn.

Đồng thời, hai người cũng bắt đầu lo lắng, tự hỏi mình có làm gì không tốt không, nếu bị vị lão đại hẹp hòi này nhắm vào là xong đời luôn.

Mà bên Chính Khí Hội thì lâm vào cảnh thảo luận kịch liệt.

- Ta cảm thấy Thiếu Soái Quân nói rất đúng, cướp đoạt tinh thạch truyền thừa của Phủ Tổng Thống và Quan Gia là đã đủ cho dân chúng đứng lên rồi.

- Lời này nói đúng, mặc dù phủ tổng thống và Quan gia rất mạnh, nhưng lúc liên minh chống lại Ám Tinh Tinh Tộc, bọn họ lại là kẻ không ra sức nhất.

- Đúng vậy, nếu như cướp hai thế lực này, cũng không gây náo loạn lớn.

- Chúng ta nên cướp của phủ tổng thống và Quan gia, ta nghe nói phủ tổng thống càng ngày càng tăng thuế má, ép cho dân chúng không ngẩng đầu lên được.

- Đáng giận nhất là, phủ tổng thống vì địa vị thống trị của mình, lại làm ra việc vặn vẹo đạo đức nhân loại, dạy ra một đám người không có chí đi lên gì hết.

- Đúng vậy, bây giờ trẻ con chẳng có lòng nhiệt huyết gì hết, ngay cả chút năng lượng cũng không có.

- Còn có Quan gia nữa, luôn cướp vị trí lão đại khống chế quân bộ, làm cho những chiến sĩ đẫm máu cả người không có đường thăng quan tiến chức.

Đáng giận nhất là, Quan gia lại cấu kết với đám quý tộc kia, mấy quân hàm trung tướng gì đó đều để cho con em quý tộc hết.

- Đúng vậy, những binh sĩ bảo vệ quốc gia thì chẳng có gì, cuối cùng còn bị cướp hết công lao, bọn chúng đúng là đáng chết.

- Vậy nên, chúng ta phải đi cướp phủ tổng thống và Quan Gia, trả lại công bằng cho dân chúng!

- ...

Vương Hạo giật giật khóe miệng, kĩ năng mặt người dạ thú đúng là dùng tốt, vốn định làm cho thành viên Chính Khí hội có ấn tượng tốt với hắn, sau đó nói vài lời hay đẹp, thì mới nhận được sự tín nhiệm của bọn họ.

- Lão đại, chúng ta làm như vậy sẽ chọc tức phủ tổng thống và Quan gia, đến lúc đó sẽ có phiền phức không nhỏ đâu.

- Vậy sao?

Vương Hạo liếc Tiễn Vạn Dương một cái.

- Ngươi cảm thấy ta là người thích ôm phiền phức lên người sao?

Tiễn Vạn Dương lắc đầu, nếu như Vương Hạo thích ôm phiền phức, vậy thì bây giờ cũng không nhẹ nhõm đứng đây lừa người đâu, đã sớm bị người ta đuổi giết rồi.

Trần Diệu hỏi.

- Lão đại, ngài cho Chính Khí Hội đi đoạt tinh thạch truyền thừa, không phải là cho bọn họ cõng cái nồi này luôn chứ?

Vương Hạo lắc đầu, cười cười nói.

- Chính Khí Hội này là bảo bối, nếu để cho bọn họ cõng nồi này, vậy chẳng phải ta sẽ thiệt thòi lớn sao?

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu liếc nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Vương Hạo muốn làm gì.

Nhưng bọn họ hiểu được một chuyện, nếu như nồi này không phải do Chính Khí Hội cõng, vậy thì bọn họ còn có giá trị để lợi dụng rồi.

Đồng thời, cũng nói rõ một điều, chuyện cướp đoạt tinh thạch chỉ mới là bắt đầu, sau này Vương Hạo còn làm ra chuyện lớn hơn nữa.

- Ực ực...

Nghĩ đến điều này, hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu nuốt ngụm nước miếng, trong lòng khó mà bình tĩnh lại được.

Cùng một lúc mà có thể lay động căn cơ của Phủ Tổng Thống và Quan Gia, mà đó còn chưa phải là mục tiêu lớn nhất của lão đại, vậy cuối cùng là ngài ấy muốn làm gì, chẳng lẽ muốn chọc thủng trời luôn mới thỏa mãn à?

Nhưng dù Vương Hạo muốn làm gì, cuối cùng Chính Khí Hội cũng sẽ hỏng bét.

- Hazz, tự nhiên chạy đi ám sát lão đại làm gì không biết, lại bị ngài ấy nhớ nhung rồi đây!

Tiễn Vạn Dương cho Chính Khí Hội một ánh mắt đồng tình, bọn họ có tính là đã trúng thưởng lớn rồi không nhỉ?

Vương Hạo gãi gãi cằm, tự hỏi, đám người Chính Khí Hội này đều là người trọng tình trọng nghĩa cả, không biết có con cưng Thiên Đạo ở trong đó không nhỉ...

------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.