- Đợi một chút.
Tuyệt Trần vội vàng kêu lên:
- Ta cũng nên ngăn trở Lý Vân Dương giúp cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được khai mở Địa Ngục chi môn.
Vương Hạo khẽ mỉm cười, chiến đấu giữa con trai ruột của Thiên đạo này, đoán chừng Thiên đạo lão nhìn sẽ rất lo lắng đi.
Tuyệt Trần phi thân chặn Lý Vân Dương lại, có lòng khuyên nhủ:
- Lý Vân Dương, ngươi không thể phạm sai lầm, Vương Hạo cự tuyệt ngươi là đúng...
- NGAO.
Lý Vân Dương phát ra một tiếng rồng gầm, hơi thở cuồng bạo của rồng phà vào Tuyệt Trần, hoàn toàn nghe không nghe lời Tuyệt Trần.
Tuyệt Trần hơi biến sắc mặt, thoáng vọt tới phía trước đầu đầu rồng của Lý Vân Dương, bộp tay vỗ vào ót của Lý Vân Dương.
- Tịnh hóa chi quang.
Đồng thời, Tuyệt Trần hét lớn một tiếng, toàn thân bạo phát ra một đạo kim quang ôn hòa.
- NGAO. .
Lý Vân Dương ngửa mặt lên trời gào to, khí tức cuồng bạo quanh thân không ngừng yếu bớt.
Vô Cực Tử thần nhíu mày, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Tuyệt Trần, lạnh lùng nói:
- Cút nhanh lên, không được gây trở ngại Thần Đồ đệ trừ khứ tâm ma.
Tuyệt Trần chợt co đồng tử lại, cả gan kêu lên:
- Vô Cực Tử thần, tâm ma Lý Vân Dương không phải chiến thắng Vương Hạo, mà là có được Vương Hạo, đây là có làm trái với việc nhân luân, ngươi làm được sao.
- Có được Vương Hạo.
Vô Cực Tử thần sửng sốt một chút, lời này hắn không hiểu nổi a.
Tuyệt Trần vội vàng giải thích:
- Lý Vân Dương và Vương Hạo vốn là huynh đệ tốt, một lần trong nhiệm vụ Lý Vân Dương bị mười mấy người đại hán tao đạp, cuối cùng bắt đầu thích nam nhân, còn thổ lộ cùng Vương Hạo, nhưng Vương Hạo không đồng ý, vì thế Lý Vân Dương vì yêu mà hận mới trở nên như vậy.
- Ào ào...
Vừa dứt lời, mọi người xôn xao lên.
- Có lầm hay không, truyền nhân của lại là gay sao.
- Còn bị mười mấy người đại hán tao đạp nữa. Ôi trời ơi!
- Ta thật không ngờ Lý Vân Dương thích Vương Hạo, mà Vương Hạo không đồng ý, vì thế hai người
- Ôi cha mẹ ơi, còn tưởng rằng đây là chốn thiên tài quật khởi, ai ngờ gió tai vạ chuyển tới nhanh như vậy, không ngờ lại biến thành một cuộc truy ái đại tác chiến a.
- Ta rất muốn biết tâm tình của Vô Cực Tử thần như thế nào.
- Ta cũng muốn biết...
- ... . . .
Khi mọi người quay đầu nhìn về phía Vô Cực Tử thần thì thấy sắc mặt Vô Cực Tử thần đen đến cực hạn, hắn cũng không nghĩ tới đồ đệ đợi đã nhiều năm như vậy lại là gay, chuyện này khiến cho hắn đường đường là Tứ Đại Chí Tôn cũng không biết để mặt mũi vào đâu.
Vô Cực Tử thần sắc mặt biến đổi mạnh, cả giận nói:
- Ngươi dám lừa bổn thần, nếu như Lý Vân Dương là người như thế, như vậy Khố Lạp thì giải thích thế nào?
Tuyệt Trần vội vàng nói:
- Khố Lạp trước kia là gay, nhưng hiện tại bị cắt mất rồi.
Vừa dứt lời, mọi người lại xì xào bàn tán.
- Khố Lạp là ai?
- Chính là con Hấp huyết quỷ bên cạnh Lý Vân Dương trước kia đó.
- Hấp huyết quỷ mà Lý Vân Dương bắt Tổ Long cho đó.
- Không sai, chính là hắn.
- Con mẹ nó, ta tưởng rằng hồng nhan họa thủy, nhưng không ngờ lại tình gay vô hạn.
- Tuổi trẻ bây giờ, thật là vô địch a.
- Cũng không phải sao, cái gì cũng dám chơi, còn chơi ra khỏi tâm ma, thực là bội phục bội phục.
- Rõ ràng có tiền trình tốt, vì sao không quý trọng a.
- Ta chỉ có thể nói, Chí Tôn chi lộ không dễ đi a.
- ... . . .
Vương Hạo cúi đầu, gãi gãi vào đầu chân mày, cảm giác vô cùng áy náy.
Hắn cũng chính là thuận miệng vẽ ra một câu chuyện nhỏ, lừa gạt Tuyệt Trần một chút.
Nhưng ai biết Tuyệt Trần lại dùng nó để lừa gạt Vô Cực Tử thần, cuối cùng mọi người đều biết được.
- Lý Vân Dương cũng không nên trách ta, muốn trách thì trách ngươi bây giờ ý thức không có online, không có biện pháp nào giải thích sao.
Vương Hạo lắc đầu thở dài, sau đó che miệng cười trộm.
Lăng Tiêu và mọi người xoa nhẹ đầu chân mày, cảm giác Lý Vân Dương thật sự bị Vương Hạo chơi tàn phế.
- Khốn kiếp!
Vô Cực Tử thần giận dữ, một cổ khí tức mãnh liệt phun ra trong nháy mắt, Vô Cực đại trận cũng đung đưa kịch liệt.
Sắc mặt mọi người đại biến, chẳng lẽ Vô Cực Tử thần vì mặt mũi, tính toán giết bọn họ diệt khẩu.
Vương Hạo khẽ nhếch khóe miệng lên, bướng bỉnh bắt một đạo chỉ quyết, khiến cho Vô Cực đại trận lập tức yên tĩnh lại.
Vô Cực Tử thần tức mình đến mức phát điên, giận dữ hét:
- Tiểu tử ngươi sao lại dám khống chế Vô Cực đại trận như thế.
Vương Hạo nhíu mày:
- Ngươi đoán đi a.
Lăng Tiêu và mọi người sa sầm sắc mặt trong nháy mắt, lại là câu đầu môi làm cho người ta muốn đánh này của Vương Hạo.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Hắn biết Lục Nhâm Thần Thuật, coi như mấy chuyện này không có vấn đề gì.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đầu Gỗ đứng ở một khối tiểu đảo vụn, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vương Hạo.
Đồng thời, Tiểu Bạch cũng đã rơi vào trên vai Vương Hạo, bất đắc dĩ nói:
- Vừa rồi Lý Vân Dương phun hơi thở rồng, tiểu đảo nát vụn, cục cưng thố ta né tránh, kết quả là bị Đầu Gỗ này phá chạy.
Vương Hạo xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của thỏ Tiểu Bạch, lấy một củ cà rốt đưa cho nó, tỏ ý không trách móc nó.
- Lục Nhâm Thần Thuật.
Vô Cực Tử thần biến sắc, hắn không ngờ Vương Hạo cũng biết loại thần thuật thượng cổ này.
Đầu Gỗ thở dài nói:
- Vương Hạo ta xem thường thiên phú của ngươi rồi, ngươi có thể nghĩ ra phương pháp khai mở Vô Cực đại trận, vậy đã nói rõ Lục Nhâm Thần Thuật của ngươi đã đạt đến cao cấp. Thật sự ta không thể tin rằng trên đời sẽ xuất hiện yêu nghiệt như ngươi vậy...
Giờ khắc này thế giới an tĩnh, hoàn toàn an tĩnh.
Mọi người đều ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi vừa rồi nhất định là mình nghe lầm.
Vị Quái Kiệt Thánh Sư lại còn nói, Vương Hạo sẽ Lục Nhâm Thần Thuật, còn đạt đến cao cấp. Chuyện như vậy cũng có thể sao.
- Ngươi tin không?
- Ta không tin.
- Cũng không tin tưởng, vậy phải giải thích như thế nào Vương Hạo biết mở Vô Cực đại trận.
- Cái này. . . Ta làm sao lại biết.
- Ta cảm giác có khả năng một thiếu niên mười tám mười chín tuổi lĩnh ngộ 4 môn Lục Đạo Luân Hồi thần thông, học xong một cao cấp Lục Nhâm Thần Thuật cũng không coi là quá yêu nghiệt.
- Nhưng khi những điều này tập trung vào một chỗ, vậy ngươi có cảm giác thật sự không bình thường hay không.
- Không phải là không bình thường, là nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Mẹ nó! Còn có cái gì mà tên yêu nghiệt này không làm được a.
- Ta muốn điên rồi, đây rốt cuộc là thời đại nào vậy?
- Thượng cổ có Tứ Đại Chí Tôn trảm Thiên đạo, chẳng lẽ thời đại này sẽ xuất hiện Vương Hạo chém Chí Tôn.
- Chém Chí Tôn. Ba chữ này đủ khí phách a.
- Bất kể như thế nào, tên Vương Hạo này nhất định uy chấn vũ trụ.
- ... . . .
Sắc mặt của Tuyệt Trần xám xịt, cái gì khí vận xông vào Vô Cực đại trận, cái gì khí vận mở Vô Cực đại trận, coi hắn là con khỉ để vui đùa ư?
Vương Hạo đột nhiên nhíu mày, trong lòng chẳng biết tại sao có cảm bất tường, dường như chuyện thiên đại sắp xảy ra.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo truyền âm cho Lăng Tiêu:
- Sư huynh, lòng của ta rối bời, cảm giác có đại sự sắp xảy ra, ngươi mau chóng đi thu thập Vô Cực chi tuyền, chúng ta nhất định phải sớm ly khai khỏi hắc động này.
Lăng Tiêu sửng sốt giây lát rồi nhanh chóng gọi một đám người đi thu thập Vô Cực chi tuyền