Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 391: Chương 391: Chiến hữu Cách mạng hữu nghị




Minh Thiểm tinh.

Đại bản doanh của Nhân tộc.

Nhân tộc, cuộc chiến đấu của Bán Thú Nhân tiếp tục tiến hành.

Ngưu Khí, Thạch Phong chỉnh trang vật tư của 20 chiếc phi thuyền, di dời gần ba phần năm vật tư của các thế lực khắp nơi của Nhân tộc.

Đúng lúc này, một tên Hồ nhân đến báo:

- Báo cáo, vòng ngoài cảnh giới phát tới tin tức, có Nhân tộc đại quân trở về.

Thạch Phong nhăn mày:

- Chúng ta còn có bao nhiêu nhân mã?

Hồ nhân thở dài đáp:

- Chúng ta mang đến 1200 vạn Bán Thú Nhân, hiện tại chỉ còn lại không tới 500 vạn Bán Thú Nhân.

Thạch Phong hít vào hơi khí lạnh, Nhân tộc quả nhiên lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi đã tiêu diệt hơn nửa nhân mã của bọn họ.

Nhưng mà Bán Thú Nhân may mắn còn sống sót, tuyệt đối là tinh duệ trong tinh duệ, tương lai cố gắng bồi dưỡng, chiến lực ấy suy nghĩ một cái cũng biết khó lường.

Thạch Phong hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:

- Hạ lệnh rút quân, chúng ta bây giờ không thích hợp trực tiếp giao chiến cùng Nhân tộc. Đúng rồi, không cần chuyển sạch vật tư, tất cả đều đốt đi cho ta.

- Dạ!

Hồ nhân xoay người đi xuống truyền lệnh.

- Đừng nha!

Ngưu Khí một mặt đau lòng:

- Cho chúng ta một giờ, nhất định có thể di chuyển xong tất cả các thứ.

Thạch Phong trừng mắt nhìn Ngưu Khí một cái:

- Chúng ta bây giờ nhân mã không đủ, cộng thêm nơi này là đại bản doanh của Nhân tộc, nếu như bị họ bao vây, vậy hậu quả khó mà lường được, nhất định phải nhanh chóng rút lui mới được.

Ngưu Khí bất đắc dĩ nói:

- Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?

Thạch Phong đảo cặp mắt trắng dã:

- Phải được giống như Vua của chúng ta, trong tay có mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào, vậy ta chắc chắn sẽ không chạy, đáng tiếc anh có sao?

- Nói hình như rất có đạo lý.

Ngưu Khí thở dài, kéo chiến phủ, gọi Ngưu Đầu Nhân cẩn thận mỗi bước đi lên phi thuyền.

Chỉ chốc lát, Bán Thú Nhân may mắn còn sống sót cũng tới phi thuyền.

Đồng thời từng viên một đạo đạn được bắn ra từ trong phi thuyền, ngăn cản đại quân của Nhân tộc đuổi theo, sau đó mấy chục chiếc phi thuyền to lớn bay lên không.

Khi Hạ Vi Vi lãnh đạo đại quân đánh giết trở về, chỉ thấy mấy chục chiếc phi thuyền vũ trụ của Bán Thú Nhân đã rời đi.

- Chết tiệt, vẫn chậm một bước.

Hạ Vi Vi tức giận:

- Đuổi theo cho bổn tiểu thư, nhất định phải cướp về vật tư.

Nhạc Huyên cười khổ một tiếng:

- Ta thấy chúng ta truy đuổi không kịp rồi.

Tuyết Thiên Cầm liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm phía trước xuất hiện mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào in dấu hiệu của Thiếu Soái quân.

Có tên khốn Vương Hạo kia ở đây, làm sao có thể khiến cho các cô thành công đuổi tới Ngưu Đầu Nhân chứ! ?

Nhạc Huyên an ủi một tiếng:

- Vi Vi không nên tức giận, bây giờ tức giận cũng ích gì đâu?

- Đều là tên khốn Vương Hạo đó, gặp hắn, bổn tiểu thư liền mọi việc không thuận.

Hạ Vi Vi hầm hừ tức giận giậm chân.

Tuyết Thiên Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó chân thành nói:

- Chuyện lần này đã nói rõ với chúng ta một tin tức, làm theo ý mình, sẽ bị người khác bắt được lỗ hổng, từ đó làm cho chiến bại, cho nên chúng ta nhất định phải tìm ra người lãnh tụ có năng lực.

Hạ Vi Vi phồng má, hầm hừ tức giận nói:

- Bổn tiểu thư chính là lãnh tụ, chỉ có tên khốn Vương Hạo kia rất gian trá thôi.

Nhạc Huyên xoa nhẹ cái đầu nhỏ bé của Hạ Vi Vi:

- Vi Vi không nên ồn ào, cá tính của cô thế nào mọi người đều biết, căn bản không thích hợp làm lãnh tụ, nhất là ở phương diện giở âm mưu quỷ kế, ngay cả một phần trăm của Vương Hạo cũng không bằng.

- Bổn tiểu thư làm sao có thể kém nhiều như vậy?

Hạ Vi Vi thật giống như mèo bị đạp đuôi, hò hét ầm ĩ.

Tuyết Thiên Cầm hỏi ngược lại:

- Thế cô lúc trước có nhận ra chút chỗ không ổn sao?

- Cái này. . .

Hạ Vi Vi nghẹn lời. Tuy rằng ngay từ đầu trong lòng cô cũng hoài nghi Vương Hạo lòng bất lương, nhưng đối mặt cục thịt béo bở Ba Tư tinh đó, cô vẫn vô cùng hưng phấn, không suy tính những phương diện khác.

Dĩ nhiên cho dù cô biết rõ Vương Hạo lòng bất lương, bảo cô nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới hắn sẽ tính kế sâu, khẩu vị lớn như vậy. Mấy chục vạn đại quân Dị tộc căn bản không để ở trong mắt, mà là tang tâm bệnh cuồng liếc tới mấy chục triệu đại quân Dị tộc.

Nhạc Huyên khuyên nhủ:

- Vi Vi, hay là nhanh chóng giao ra vị trí lãnh tụ, nếu không ai cũng không biết Vương Hạo còn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa, nếu liên lụy tới cô, cái này sẽ không tốt.

Hạ Vi Vi gật đầu vẻ không cam lòng. Cô phát hiện từ sau khi gặp Vương Hạo, cô cho dù làm cái gì đều bị khắc chế gắt gao, hoàn toàn không có cơ hội xoay người.

- Ai ôi!!! Ba vị đại mỹ nữ đều ở đây a!

Vương Hạo dẫn theo Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đi tới chỗ phi thuyền của Hạ Vi Vi và các cô.

- Ngươi tới làm gì?

Hạ Vi Vi tức giận trừng Vương Hạo một cái.

Vương Hạo lại cười đáp:

- Mọi người dầu gì cũng là chiến hữu của một chiến hào, tôi đến xem xem các cô không phải rất bình thường sao?

Nhạc Huyên đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói:

- Anh lợi dụng chúng tôi dẫn thế lực khắp nơi đi Ba Tư tinh, cái này còn coi như chiến hữu của một chiến hào sao?

Tuyết Thiên Cầm hừ một tiếng:

- Vương Hạo, mọi người dầu gì cũng là bạn bè một đường biết nhau, nhưng anh không ngờ lại lợi dụng chúng tôi. Anh có nghĩ tới, nếu chúng tôi không kịp thời rút lui, bị Dị tộc chủ lực đại quân bao vây sẽ như thế nào hay không?

Vương Hạo ngẫm nghĩ, nghiêm túc đáp:

- Nếu như các cô bị bắt, vậy tôi nhất định sẽ đi anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó yêu cầu các cô gả cho tôi.

- Phì phì. . .

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trong nháy mắt phun ra. Tên khốn nạn này rốt cuộc là có bao nhiêu tự mình đa tình, càng thêm không biết xấu hổ a!?

- Anh nghĩ hay quá nhỉ.

Nhạc Huyên trừng Vương Hạo một cái, tức giận hỏi:

- Anh đến tìm chúng tôi làm cái gì! ? Đừng nói tự cựu, chúng ta không quen.

- Ai, đều nói phụ nữ dễ thay đổi, hiện tại tôi rốt cuộc đã tin tưởng.

Vương Hạo thở dài bi thương:

- Tôi lần này tới là tính toán tướng phân phối quân công một chút. Dù sao các cô cũng ra nhiều khí lực như vậy, không thể uổng phí có phải hay không?

- Anh làm gì có lòng tốt như vậy?

Ba cô gái có chút động tâm. Hai ngàn vạn đại quân Dị tộc bị diệt, coi như là chia cho các cô mỗi một người hai mươi vạn, đó cũng là thiên văn sổ tự.

- Dĩ nhiên!

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Chúng ta có thể nói là chiến hữu của Cách mạng hữu nghị. Nếu tôi ăn thịt, dĩ nhiên cũng phải dẫn theo các cô cùng nhau ăn mới được.

Ba cô gái đảo cặp mắt trắng dã, chiến hữu của Cách mạng hữu nghị không thấy, đồng đội gài bẫy vô sỉ các cô trái lại đã kiến thức qua.

Cho nên các cô vô cùng hoài nghi, tên khốn nạn này lại tính toán đùa bỡn âm mưu quỷ kế gì.

- Vương Hạo anh cứ thẳng thắn sẽ khoan hồng, anh lại tính toán làm cái gì chứ! ?

Nhạc Huyên gương mặt cảnh giác nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo khẽ cười đáp:

- Tôi không có ý định làm cái gì, chỉ là muốn dưới sự che chở của ba người đẹp, kiếm miếng cơm ăn.

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đảo cặp mắt trắng dã. Lúc trước quang minh lẫm liệt nói không được dựa vào phụ nữ, bây giờ lại chủ động dựa vào, phong cách này thay đổi cũng quá nhanh đi!

Tuyết Thiên Cầm cấp cho Vương Hạo một ánh mắt khó chịu:

- Vương Hạo đại ca ca anh hiện tại có thể nói là nhân vật phong vân, chúng tôi che chở không bảo vệ được anh a!

Vương Hạo nhíu mày:

- Chỉ cần các cô cùng tôi hợp tác, như vậy 20 triệu Dị tộc kia chỉ là món ăn khai vị, phía sau tuyệt đối có bữa tiệc lớn.

Ba cô gái hai mắt tỏa sáng, tuy nói Vương Hạo gây phiền toái rất lớn, khiến Nhân tộc, Dị tộc đều muốn giết hắn.

Nhưng chỉ cần các cô cùng Vương Hạo bốn phương hợp tác, như vậy cũng không ai dám động hắn, hơn nữa còn kiếm lời nhiều quân công như vậy.

- Tốt, hợp tác vui vẻ!

Hạ Vi Vi đưa ra tay nhỏ bé.

- Hợp tác vui vẻ!

Vương Hạo mỉm cười.

Lăng Tiêu thở dài, cũng không biết sau khi thế lực Nhân tộc khắp nơi thấy một màn như vậy, có thể cảm nhận được bất ngờ và vui mừng hay không. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.