Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 392: Chương 392: Thiếu vật tư nói với ta




Minh Thiểm tinh.

Đại bản doanh của Nhân tộc.

Trong phòng họp, thế lực khắp nơi tề tụ lại đang tiến hành hội họp.

Vương Hạo nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, thỉnh thoảng đùa giỡn một cái với Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên hai vị đại mỹ nữ.

Thuận tiện còn cho Hạ Vi Vi một cái ánh mắt khiêu khích, tựa như nói, ta cắm sừng cô đấy, cô làm sao bắt ta bây giờ! ?

Tuyết Thiên Cầm đảo cặp mắt trắng dã:

- Vương Hạo, anh không có cảm giác như ngồi bàn chông sao?

Vương Hạo nhìn quanh một vòng, chỉ thấy tất cả mọi người tại chỗ ánh mắt đều đã rơi vào trên người của hắn. Nếu như ánh mắt có thể giết người chết, hắn không nghi ngờ, mình đã bị giết chết vô số lần.

Thế nhưng, hiển nhiên đây là chuyện không thể nào, cho nên hắn lựa chọn không thấy những ánh mắt ấy.

Nhạc Huyên thấp giọng nói:

- Vương Hạo, căn cứ tin tức, các phe nhân mã tổn thất không tính là quá lớn, nhưng quân dụng vật tư bị cướp, cái này trong thời gian ngắn không cách nào cung cấp đủ, cho nên trong những ngày kế tiếp, có thể sống rất khổ.

- Thì ra là thiếu vật tư a!

Vương Hạo chợt hiểu:

- Các vị thiếu vật tư có thể nói với tôi. Chẳng lẽ các người không hề biết tôi mới vừa cướp sạch đại bản doanh của Dị tộc, hiện tại vật tư chất đầy kho hàng, nhanh chóng không buông được sao?

Khốn kiếp!

Tiện nhân!

Đây là sự khoe khoang trắng trợn đúng không! ?

Mọi người tại đây hận hàm răng ngứa ngáy. Tên khốn kiếp này bày cuộc lừa được tất cả mọi người bọn họ, ăn bao tử đầy tràng căng không nói, hiện tại lại ở trước mặt bọn họ khoe khoang. Tên khốn nạn này sao cứ hư hỏng như vậy chứ! ?

Quan Thiên lạnh lùng hỏi:

- Vương Hạo, anh kích động tạo ra đại chiến giữa Dị tộc cùng Nhân tộc, làm hại mọi người tổn thất nặng nề, khoản này anh thật sự cho rằng mọi người tính thế nào?

Vừa dứt lời, toàn trường trong nháy mắt sôi trào.

- Vương Hạo, anh lợi dụng chúng tôi kéo lại chủ lực của Dị tộc, bản thiếu không để yên cho anh.

- Hừ, Vương Hạo ngày hôm nay nếu anh không bồi thường tổn thất của chúng tôi, cũng không cần nghĩ rời khỏi nơi này.

- Không sai, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ ngươi sao.

Thiếu Soái quân của ngươi lần này tổn thất một phần ba, ngươi lấy cái gì đấu cùng chúng ta! ?

- Không bồi thường cũng được, tướng quân công tất cả đều giao ra đây, nếu không không nên trách chúng ta không khách khí.

- ...

Vương Hạo quay đầu gương mặt ủy khuất nhìn Tuyết Thiên Cầm:

- Thiên Cầm tiểu bảo bối, em nói anh phải làm gì a! ?

Tuyết Thiên Cầm đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói:

- Anh biết làm ăn mua bán lỗ vốn sao! ?

Vương Hạo lắc lắc đầu, cho mọi người tại đây một ánh mắt khi dễ:

- Anh cũng không phải đám ngốc này, sao lại mua bán lỗ vốn như thế chứ?

Nghe vậy, mọi người tại đây tức mình đến mức gọi là hàm răng ngứa ngáy. Nếu không phải họ rơi vào bẫy của tên khốn nạn này, khiến cho bọn họ không có lực lượng phản bác, bọn họ nhất định chỉ vào lỗ mũi Vương Hạo mắng to, ngươi mới là ngốc, cả nhà ngươi đều là ngốc.

Mạc Quân Lâm nhẹ giọng nói:

- Vương Hạo, lần này ngươi thật sự đánh thắng trận lớn, nhưng nếu không có sự hổ trợ của chúng ta, ngươi cũng không thể trảm sát 2 ngàn vạn Dị tộc, cho nên phần phí cực khổ này, ngươi tóm lại phải ra a! ?

Vương Hạo liếc Mạc Quân Lâm một cái, quay đầu hỏi Nhạc Huyên:

- Tên ngốc này là ai vậy! ?

Nhạc Huyên đảo cặp mắt trắng dã, giới thiệu:

- Hắn là Mạc Quân Lâm, con trai của tổng thống Diệu Thiên Liên bang.

Vương Hạo gật đầu, vỗ tay một cái với Tiền Vạn Dương sau lưng:

- Chờ một chút lúc bán vật tư cho tên ngốc này, tăng lên năm mươi lần cho tôi.

- Được rồi lão đại, tôi đã nhớ kỹ.

Tiền Vạn Dương móc ra cuốn sổ nhỏ bắt đầu ghi chép.

- Vương Hạo, ngươi đừng quá mức phận!

Mạc Quân Lâm nổi giận vỗ bàn.

Vương Hạo ngay cả mí mắt cũng không ngẩng lên một cái, thản nhiên nói:

- 200 lần!

- Được rồi, lão đại!

Tiền Vạn Dương lại bắt đầu ghi chép.

Mạc Quân Lâm tức mình đến mức toàn thân run rẩy, hận không thể xé Vương Hạo ra thành mảnh nhỏ, nhưng thực tế hắn lại không dám làm như vậy.

Phải biết hiện tại thế lực khắp nơi thiếu lương thực nghiêm trọng, nếu quả như thật sự đoạn lương, đó cũng có nghĩa là chiến lực của các chiến sĩ bị giảm xuống.

Mà Dị tộc đối diện, rất có thể sẽ nắm bắt được cơ hội này diệt đi bọn họ.

Cho nên để bảo đảm các chiến sĩ có thể ăn cơm no tốt có sức lực đi chiến đấu, lần này mua lương thực của Vương Hạo cũng đã thành lựa chọn duy nhất.

Đương nhiên là nếu hắn biết được lương thực của Vương Hạo giấu ở chỗ nào, hắn cũng sẽ không khách khí với tên này, sẽ trực tiếp mang theo đại quân đi đoạt lại.

Bất quá, căn cứ tin tức đáng tin, tất cả vật tư của tên Vương Hạo khốn nạn ấy đều bỏ vào bên trong Thứ Nguyên không gian của mình, cái này khiến cho bọn họ rất bất đắc dĩ.

Về phần đánh cược vận may, nghĩ Dị tộc sẽ không tới tấn công, cái này mọi người đều bày tỏ không quyết định được.

Bởi vì nhìn từ tình huống trước mắt, Vương Hạo cùng Ngưu Đầu Nhân nhất tộc cấu kết với nhau làm việc xấu, trong ngoài cấu kết đã trở thành đáp án của tất cả mọi người trong lòng khẳng định.

Cho nên chỉ cần bọn họ lựa chọn không mua lương thực, như vậy đại quân Dị tộc sẽ lập tức đánh tới.

Hoàng Vĩ Nhất nhẹ giọng nói:

- Vương Hạo, trong lòng mọi người biết rõ, ngươi cùng Ngưu Đầu Nhân có liên lạc. Nếu như ngươi không muốn làm lớn chuyện, ngươi tốt nhất giao ra đây lương thực. Nếu không không nên trách chúng ta động võ lực.

- Chỉ cần ngươi có chứng cớ, có thể tùy thời đến dẫn độ ta.

Hai tròng mắt Vương Hạo lóe lên một đạo hàn quang:

- Nhưng nếu ngươi không chứng cớ thì đừng bôi nhọ ta, như vậy ngươi tốt nhất chuẩn bị xong hũ tro cốt, lão tử lúc nào cũng có thể sẽ đi lấy mạng ngươi.

Hoàng Vĩ Nhất cười lạnh:

- Vương Hạo, chỉ dựa vào ngươi muốn mạng của ta, ta xem ngươi là còn chưa tỉnh ngủ chắc!

Hạ Vi Vi nhàn nhạt nói ra:

- Nếu như tính luôn bổn tiểu thư, có thể lấy mạng của ngươi hay không a!?

Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên hai cô giơ tay lên:

- Còn có chúng ta!

- Các cô. . .

Hoàng Vĩ Nhất cùng mọi người ở đây sắc mặt toàn bộ cũng thay đổi, nếu như chỉ có một mình Vương Hạo, bọn họ có nắm chắc đối phó.

Nhưng nếu cộng thêm tư quân của Hạ gia, Công hội Mạo hiểm, công ty Thiên Hỏa, như vậy sự tình thay đổi trở nên rất tồi tệ rồi.

Dù sao bọn họ không có lương thực, chỉ cần đám người Vương Hạo có thể chống đỡ bọn họ thời gian một ngày, như vậy chiến trường sau đó quyền chủ động chính là Vương Hạo định đoạt.

Đương nhiên là có Dị tộc bên cạnh nhìn chằm chằm, cho dù bảo bọn họ cùng Vương Hạo đại chiến, bọn họ cũng không dám đi mạo hiểm như vậy, sợ bị Dị tộc đến làm ngư ông đắc lợi.

Khóe miệng Vương Hạo chứa đựng một chút nụ cười:

- Vừa rồi thái độ của các vị làm cho tôi rất khó chịu, cho nên tôi quyết định nâng giá lên 5000 lần.

Ba cô Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm, Hạ Vi Vi không nhịn được cảm khái, quả nhiên không hổ là gian thương, tốc độ tăng giá này thật đúng là nhanh a!

Vừa dứt lời, toàn trường từng tiếng kêu gào vang lên.

- Vương Hạo, ngươi không nên được voi đòi tiên.

- Không sai, vật tư tiếp sau của chúng ta nhiều nhất năm ngày là có thể đến, thật xem là chuyện hiếm lạ với chúng ta hả!

- Chỉ cần chúng ta chống nổi năm ngày, ngày chết của Vương Hạo ngươi sẽ đến.

- Đừng tưởng rằng chém 2 ngàn vạn Dị tộc thì ngon, trước mặt chúng ta ngươi vẫn là đống cặn bã.

- Lời này không tệ, trăm vạn đại quân của người hiện tại chỉ còn lại hơn 60 vạn, thật coi bản thân mình còn rất lợi hại a!

- Ta nói một lời công đạo, Vương Hạo chúng ta cho ngươi giá gấp mười lần thị trường, vật tư đó ngươi liền giao ra đây là được rồi.

- Đúng vậy, có gấp mười lần ngươi đã buôn bán lời rồi, không nên được voi đòi tiên.

- Chỉ cần ngươi giao ra lương thực, như vậy chuyện ngươi lợi dụng chúng ta, chúng ta có thể tạm thời không nói.

- ...

Vương Hạo hếch lên, lựa chọn không nhìn thẳng lời nói của những người này.

Đối với thời đại vũ trụ mà nói, lương thực thành tâm không quá trọng yếu, ăn no vô cùng đơn giản.

Nhưng nơi này là chiến trường, ăn no vô dụng, nhất định phải ăn ngon mới có sức lực đi chiến đấu mới được.

Hơn nữa mấu chốt nhất là, đạn dược trữ bị của các thế lực khắp nơi cũng bị cướp sạch không còn, đại chiến giữa các vì sao lần này hiển nhiên không đánh nổi, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn chắp vá trận giáp lá cà.

Mà cùng Dị tộc chắp vá trận giáp lá cà, hơn nữa còn là dưới tình huống chiến lực không phải đỉnh cao, sự thương vong đó nghĩ cũng biết sẽ cao bao nhiêu.

Cho nên đối mặt thiên thời địa lợi nhân hoà đều ở bên phía hắn, lần này nếu còn không làm thịt một đao, hắn cũng cảm giác thật xin lỗi ông trời già ban cho. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.