Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 393: Chương 393: Con heo vàng lớn siêu cấp




Minh Thiểm tinh.

Phòng họp.

Thế lực khắp nơi mãnh liệt khiển trách Vương Hạo.

Còn Vương Hạo lựa chọn không nhìn, đồng thời thỉnh thoảng đến một câu:

- Tiền Vạn Dương, tại tăng lên gấp mười lần.

Quan Thiên lạnh tiếng uy hiếp nói:

- Vương Hạo, làm người không thể quá mức, nếu không dễ dàng xảy ra chuyện. . .

Leng keng!

Còn chưa dứt lời, tiếng kiếm reo giòn giã vang lên.

Một giây kế tiếp, mọi người tại đây thấy hoa mắt, chỉ thấy Vương Hạo hóa thành một cái bóng mờ, cự kiếm trong tay phun ra nuốt vào kiếm quang sáng chói mắt. Từng đạo kiếm ảnh giống như mưa phùn lấm tấm liên miên không ngừng, kiếm khí đáng sợ như cầu vồng đánh thẳng đi về phía Quan Thiên.

Đáng sợ!

Mọi người đang ngồi mắt thấy một kiếm này sắc mặt trong nháy mắt ngưng trọng.

Kiếm này, tài năng lộ rõ, kiếm rét lạnh Cửu Châu.

Sắc mặt Quan Thiên đại biến, không kịp ngẫm nghĩ nữa, nhanh chóng lùi về phía sau, rút ra trường kiếm của mình nghênh địch.

- Leng keng. . .

Tiếng kim loại chói tai xông lên trời, đốm lửa tung tóe bính phát nhi tiên.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, kiếm quang lóng lánh giống như một tia chớp cuồng bạo xé rách đêm tối, vẽ ra một đường viền đẹp đẽ, kiếm quang rực rỡ loá mắt tựa như Du Long.

Đồng thời, chân khí trong cơ thể tràn vào cự kiếm, tạo thành kiếm khí sắc bén, sinh ra cảm giác áp bách giống như lưỡi đao sắc bén, khiến cho gò má của mọi người bốn phía đau nhức.

Người khác còn như vậy, huống chi là Quan Thiên đứng mũi chịu sào.

Chỉ thấy đồng tử của Quan Thiên co rụt lại, trong điện quang hỏa thạch đánh tới kiếm khí giống như một ngọn núi lớn đổ ầm ép xuống, khiến cho cánh tay phải hơi tê tê.

Đồng thời một cổ chân khí cuồng bạo còn theo hai kiếm chạm nhau, không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn.

- Thiên Bá kính!

Trên trán Quan Thiên rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn không ngờ lại quên Vương Hạo người này biết Thiên Bá kính, đồng thời còn đạt đến mức Tự Nhiên Thiên Thành khủng khiếp.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, cười lạnh nói:

- Cho dù tu vi ngươi đạt đến Võ vương, nhưng dám uy hiếp ta, kết quả ấy chính là. . . Bạo! !

Một tiếng phành vang lên, chỉ nghe Quan Thiên kêu to một tiếng thê thảm, trường kiếm trong tay rớt xuống đất. Cả cánh tay trực tiếp rớt khỏi người, máu tươi trong nháy mắt văng lên bắn đi.

Vương Hạo quăng một cái kiếm hoa, từng bước một đi về phía Quan Thiên.

Lăng Tiêu thấy thế không đúng, nhanh chóng tiến lên ngăn lại Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Sư đệ, Quan Thiên là người nối nghiệp tương lai cả Quan gia, nếu như em giết hắn, Quan gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Hiện tại Ám Tinh Linh tộc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nếu lúc này nội đấu đối với mọi người đều có chỗ tốt.

Vương Hạo ngẫm nghĩ, cảm thấy Lăng Tiêu nói rất đúng.

Thiếu Soái quân của hắn vẫn chưa hoàn toàn tạo thành chiến lực, hoàn cảnh này nếu thế giới đại loạn, hắn cũng chưa có cường quân an định để mò chỗ tốt.

Cho nên trước khi Thiếu Soái quân vẫn chưa tạo thành chiến lực, hay là khiêm tốn một chút.

Tuy nhiên sau khi Thiếu Soái quân tạo thành chiến lực, không chỉ nói một tên Quan Thiên, cho dù là lão Ô Quy Quan Tân Hùng đó, hắn cũng giết không tha.

Nghĩ tới những thứ này, Vương Hạo thu hồi cự kiếm, hừ một tiếng nói:

- Tâm tình khó chịu, lại tăng lên gấp 500 lần.

Mọi người tại đây không nghĩ, người uy hiếp ngươi là Quan Thiên, không phải là bọn họ, dựa vào cái gì muốn tập thể tăng lên gấp 500 lần a! ?

- Báo!

Một tên binh lính báo lại, gấp giọng nói:

- Việc lớn không tốt, 200 triệu đại quân của Dị tộc toàn quân tiếp cận.

- Cái gì!?

Mọi người tại đây kinh hãi, người nào cho Dị tộc lá gan, lại dám vào lúc này toàn quân tiếp cận, chẳng lẽ bọn họ còn có quân dụng vật tư chống lên trận đại chiến này sao! ?

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên:

- Ta hiện đang quyết định, lại tăng lên một ngàn lần!

- Con mẹ nó! !

Mọi người tại đây không nhịn được phát tiếng chửi thô tục, tên khốn nạn này tại sao không đi chết hả! Cái này căn bản là thừa dịp cháy nhà hôi của, hơn nữa còn là loại hôi của sạch sẽ, ngay cả con đường sống cũng không lưu lại.

Lăng Tiêu kéo Vương Hạo, đè thấp giọng nói:

- Sư đệ, là em kêu đám người Ngưu Khí lừa phỉnh Dị tộc toàn quân đánh ra sao?

Vương Hạo lắc lắc đầu:

- Ngưu Đầu Nhân lần này tuy rằng đã có được rất nhiều vật tư, đồng thời trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng còn lâu mới có được ảnh hưởng đến toàn bộ Dị tộc, theo em thấy bên Dị tộc đã xảy ra biến cố gì rồi.

Lăng Tiêu gật gật đầu, không nhịn được hỏi:

- Vậy em còn dám điều giá cao đến như vậy sao?

- Cái này có gì không dám!

Vương Hạo phất tay áo, nhìn mọi người đang ngồi, cao giọng nói:

- Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta trực tiếp dùng không gian bảo thạch đi là được, ai sẽ ở lại cùng những thứ ngốc này chứ?

Nghe vậy, sắc mặt tất cả mọi người tại chỗ đều đen lại. Ông trời già hàng năm đánh chết nhiều người trang bức như vậy, sao lại không đánh chết tên khốn nạn này chứ!?

Chẳng lẽ ông trời già không thấy được, tên khốn nạn này khoe giàu trắng trợn trang bức sao? !

Còn xảy ra sự việc dùng không gian bảo thạch đi, cái này toàn bộ Tinh Tế Liên bang có hơn 20 viên, cả Nhân tộc cũng không đến năm mươi viên, ngươi nói ra như vậy không sợ bị kẻ trộm nhớ nhung sao!?

Hoàng Vĩ Nhất mặt lạnh:

- Vương Hạo, hiện tại đại quân Dị tộc khí thế hung hăng mà đến, nếu như ngươi không giao lương thực ra đây, đưa đến Nhân tộc chiến bại, như vậy ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Nhân tộc.

Vương Hạo chỉ ngón giữa vào Hoàng Vĩ Nhất, sau đó ra ngoài cửa, kêu lên với 600 ngàn Thiếu Soái quân:

- Các ngươi nói cho bọn họ, ngoại hiệu của bổn soái là gì?

Thiếu Soái quân trong nháy mắt như ở trong mộng, đây có phải nói thật hay không chứ!?

Khi Thiếu Soái quân gặp được ánh mắt không nhịn được đó của Vương Hạo, thanh âm thưa thớt vang lên:

- Đại lừa phỉnh’. . .

Vương Hạo gật đầu hài lòng:

- Nói cho bọn họ biết, nhủ danh của ta là gì.

Thiếu Soái quân trăm miệng một lời:

- Không biết xấu hổ!

Vương Hạo rất hài lòng, tiếp tục nói:

- Tiếp tục nói cho bọn họ, nhận chứng vũ trụ của ta là gì.

Thiếu Soái quân tê tâm liệt phế reo hò nói:

- Nhạn qua nhổ lông - tiểu lang quân, qua sông đoạn cầu - chân tiểu nhân!

Thoại âm rơi xuống, mọi người tại chỗ ngẩn người, thật lâu lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Lần này bọn họ coi như chân chính khai nhãn giới, thì ra trình độ không biết xấu hổ của Vương Hạo đã là thế nhân đều biết, chỉ có bọn họ không biết mà thôi.

Vương Hạo cho Hoàng Vĩ Nhất một ánh mắt khiêu khích:

- Người trẻ tuổi, anh cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến cái danh tiếng là tội nhân thiên cổ sao!?

Hoàng Vĩ Nhất hết chỗ nói rồi, cái này con mẹ nó rốt cuộc là ai a! ?

Người ta thiên tài siêu cấp làm danh tiếng của mình, cho dù chỉ làm một chuyện tốt bé nhỏ không đáng kể, lập tức đã đến nơi nơi tuyên ngôn, hận không thể khắp thiên hạ đều tăng thêm danh tiếng chánh nhân quân tử lên đầu hắn.

Nhưng Vương Hạo khen ngược, căn bản không quan tâm danh tiếng, cho dù đường cái thúi dường như cũng không làm sao cả vậy.

Hiện tại hơn nữa là cả quân đoàn đều biết, ngoại hiệu của hắn gọi là đại lừa phỉnh, nhũ danh là không biết xấu hổ. . .

Đối mặt loại người không biết xấu hổ, không quan tâm danh tiếng này, mọi người tại đây coi như là chịu phục, cái này không phục cũng không được a!

Lúc này, một vị nam nhân trẻ tuổi đi vào phòng họp:

- Vương Hạo, giá theo lời ngươi nói ra, ta muốn năm ngày lương thực cho mười vạn người.

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng:

- Vị huynh đệ này xưng hô như thế nào, xuất thủ thật đúng là hào khí, vừa nhìn liền biết là đại gia người có tiền.

Lăng Tiêu giới thiệu:

- Vị này tên là Quách Vũ Hiên, là Đại thiếu gia công ty Lôi Khắc của Diệu Thiên Liên bang.

Công ty Lôi Khắc!

Ánh mắt Vương Hạo sáng lên, nếu hắn nhớ không lầm, công ty Lôi Khắc của Diệu Thiên Liên bang, có thể nói là tương đương với công ty Thiên Hỏa của Tinh Tế Liên bang.

Cái này cũng có nghĩa là, đây là một con heo vàng lớn siêu cấp, làm thịt tuyệt đối ăn no bụng. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.