Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 394: Chương 394: Dị tộc phản công




Quách Vũ Hiên lễ phép cười nói:

- Vương Hạo, chúng ta xem như không đánh nhau thì không quen biết a!

- Không đánh nhau thì không quen biết!?

Vương Hạo vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hắn đánh nhau cùng con heo vàng này sao! ? Tại sao hắn không nhớ rõ! ?

Lăng Tiêu giải thích:

- Sư đệ ngươi phải nghe qua hắn, hắn chính là Khống Yêu sư trong cuộc thi đấu lần trước.

- Anh chính là vị Khống Yêu sư đó sao! ?

Vương Hạo đánh giá Quách Vũ Hiên, hừ một tiếng nói:

- Giá tiền của anh tăng lên 5000 lần.

- Khụ khụ. . .

Quách Vũ Hiên bị sặc, không nhịn được hỏi:

- Dựa vào cái gì giá cả của tôi đắt hơn so với bọn họ, mà còn mắc nhiều như vậy! ?

Vương Hạo bĩu môi:

- Lần trước lúc thi đấu, anh đánh lén tôi, khoản này tôi còn chưa tính với anh. Hiện tại để anh dùng tiền giải quyết đã rất nể tình rồi, nếu như anh không vui, vậy người này sẽ là kết quả của anh.

Vương Hạo nói xong, chỉ chỉ vào Quan Thiên bị cụt tay cụt chân, thê thảm hét to.

Khóe mắt Quách Vũ Hiên kéo ra, sự vô sỉ của Vương Hạo quả nhiên còn lợi hại hơn so với trong lời đồn, khiến cho người ta không phục cũng không được a!

- Khụ khụ!

Quách Vũ Hiên tằng hắng một cái, thấp giọng nói:

- Vương Hạo huynh đệ, tôi biết anh cùng Lý Vân Dương có thù, cho nên lần trước tôi đặc biệt cho hắn ăn hết một gốc cây Hoan Lạc thảo, xem như gián tiếp tác hợp hắn cùng Khố Lạp.

Vương Hạo xem xét cẩn thận xong Quách Vũ Hiên, tự tiếu phi tiếu nói:

- Không nhìn ra, anh đối với tôi còn hiểu rất rõ a! ?

Quách Vũ Hiên mỉm cười gật đầu:

- Từ sau khi nghe về truyền thuyết Vương huynh đại náo Song Tử Tinh, tại hạ lại bắt đầu chú ý các loại tin tức về Vương huynh rồi.

Vương Hạo lui về phía sau hai bước, cảnh giác nói:

- Anh khi không thu thập tin tức của tôi làm gì, không phải là muốn có ý nghĩ bậy bạ gì đó với tôi đấy chứ! ?

Quách Vũ Hiên vội vàng xua tay:

- Không nên hiểu lầm, tại hạ không cong quẹo khoái làm gay, chỉ là muốn biết được, Vương huynh làm như thế nào công phá sự phòng ngự của Quân tinh thôi.

Vương Hạo gật đầu ra vẻ chợt hiểu, thì ra là nguyên nhân này.

Chẳng qua cũng đúng, công ty Lôi Khắc giống như công ty Thiên Hỏa đều là bán súng ống đạn dược. Hệ thống phòng ngự trên Quân tinh bị công phá, bọn họ coi như là khó lẫn tránh tội này.

Bây giờ muốn biết chân tướng sự tình, điều này cũng nói được.

Vương Hạo liếc Quách Vũ Hiên một cái:

- Anh bạn trẻ, muốn biết tuyệt kỹ độc nhất vô nhị của tôi, còn cần xem thành ý của anh.

Quách Vũ Hiên hào khí ngất trời:

- Những thứ lương thực đó, tôi mua!

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người tại chỗ trong nháy mắt đen lại, loại giá ngoại hạng này không ngờ lại cũng có người mua ư! ?

- Làm sao bây giờ! ? Chúng ta có mua hay không! ?

Sao mua được? Giá cao gấp mấy ngàn lần, thật khi chúng ta là oan đại đầu hả! ?

- Nếu không mua, bên dưới phải làm sao chiến đấu a! ?

- Chiến đấu cái rắm gì nữa. Lão tử trực tiếp về nhà. Vương Hạo hắn có thể không biết xấu hổ, lão tử tại sao không thể! ?

- Không sai, chúng ta về nhà, làm thành như vậy căn bản không trách chúng ta.

- Bên trên truy cứu xuống, vậy tất cả chúng ta đều đổ lên trên người Vương Hạo, cho hắn tới chống đỡ.

- Các ngươi đều là ngớ ngẩn sao? Quân công từ bỏ sao! ?

- Đúng vậy! Chúng ta nếu đi rồi, lần này không phải đều làm lợi cho Vương Hạo ư.

- Tiện nghi cái rắm gì nữa, lão tử cũng không tin, chỉ dựa vào chút nhân mã đó của Vương Hạo, còn có thể chặn lại hơn một tỷ đại quân Dị tộc.

- ...

Lăng Tiêu thấp giọng hỏi:

- Sư đệ, tại sao ta cảm giác sự tình có cái gì không đúng a! ?

- Nếu không thích hợp, vậy tách hắn về là được rồi.

Vương Hạo bĩu môi, cho mọi người tại đây một ánh mắt khi dễ:

- Đám hèn nhát các người, trước mắt Nhân tộc tử sinh tồn vong, các người không ngờ lại chỉ tính toán lợi ích cá nhân, thật sự là sự bại hoại, sỉ nhục của Nhân tộc.

Vừa dứt lời, toàn trường mọi người trợn tròn mắt, tên khốn nạn này đang nói ai chứ! ?

Rốt cuộc là người nào tính toán lợi ích cá nhân, người nào là bại hoại của Nhân tộc, tên khốn nạn này trong lòng không có chút điểm “bức” gì sao! ?

- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua anh hùng dân tộc a!

Vương Hạo kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ vào mình:

- Lão tử dựa vào quân công trảm sát 2000 vạn Dị tộc, cái đó chính là anh hùng dân tộc trắng trợn, sao có thể so sánh cùng các ngươi đám bại hoại không hề có chiến tích này được chứ.

Đám người Lăng Tiêu, Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm cảm thấy xấu hỗ. Sau khi lừa được cả Nhân tộc liên quân, lại còn có thể quang minh lẫm liệt không biết xấu hổ, đồng thời còn đem bản thân mình tạo thành anh hùng dân tộc, mà những người khác ngược lại trở thành bại hoại.

Năng lực đổi trắng thay đen này, khiến cho người ta không phục cũng không được, còn tên khốn nạn này rốt cuộc có tiết tháo hay không ha! ?

Mọi người tại đây phẫn nộ nhìn Vương Hạo, nếu như ánh mắt có thể giết người chết, như vậy Vương Hạo nhất định bị giết chết vô số lần.

Bất quá, lời nói của Vương Hạo ngược lại cũng nhắc nhở bọn họ.

Nếu như bọn họ hiện tại lui đi, như vậy danh tiếng lâm trận bỏ chạy kia nhất định sẽ bị đặt trên đầu bọn họ.

Còn Vương Hạo dựa vào quân công trảm sát 2 ngàn vạn Dị tộc, lần này đi trở về, đó cũng là anh hùng nhân dân kính yêu, sự tồn tại được thế nhân mến yêu.

Thậm chí nếu có người khích bác thị phi một cái, nói Vương Hạo là bị bọn họ liên lụy mới không thể không trở về, như vậy bọn họ nhất định sẽ gặp thế nhân khinh bỉ, đến nâng đỡ sự vĩ đại của Vương Hạo.

Nghĩ tới chỗ nầy, mọi người tại đây hận đến hàm răng ngứa ngáy.

Tên khốn nạn này đầu tiên là lừa được bọn họ, khiến cho bọn họ tổn thất nặng nề, bây giờ lại vì khiến cho bọn họ mua lương thực hao tổn tâm cơ, thật là đệ nhất thiên hạ tiện nhân.

- Vương Hạo, lương thực này chúng tôi mua.

Hoàng Vĩ Nhất cắn răng nghiến lợi nói.

- Đã muộn rồi!

Vương Hạo lắc lắc đầu:

- Vừa rồi các người lúc mua là 1000 lần, hiện tại các người muốn mua liền cần 10 vạn lần.

- Cái gì???

Mọi người tại đây kinh hô một tiếng. Mười vạn lần, tên khốn nạn này sao lại mở miệng như thế a! ? Đây rõ ràng chính là ăn cướp trắng trợn a!

Hoàng Vĩ Nhất hít sâu một hơi:

- Vương Hạo coi như ngươi hận, ta không la trách oai oái với ngươi nữa. Ta cho ngươi 1 chiếc chiến hạm Chiến Phủ hào, ngươi lấy ra tất cả lương thực đi.

Lăng Tiêu giơ ngón tay cái lên với Vương Hạo, bày tỏ chịu phục.

Việc dùng 1 chiếc chiến hạm Chiến Phủ hào loại chiến hạm đỉnh cấp đó đổi lấy năm ngày thức ăn cho 200 triệu binh lính, hắn nghe cũng chưa từng nghe qua.

Dĩ nhiên, nếu đám người này có thể thống khoái trả chút thù lao, đó cũng không đến mức xuất hiện loại lương thực giá trên trời đó.

- Không thành vấn đề, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Vương Hạo mỉm cười, sau đó song phương bắt đầu giao dịch.

Quách Vũ Hiên không nhịn được cảm khái. Quả nhiên là người chí tiện thì vô địch, trên đời này chỉ cần da mặt dầy, đó cũng chưa chắc có chuyện gì không làm được.

- Báo!

Một tên binh lính báo lại:

- Việc lớn không tốt rồi, mới vừa nhận được tin tức, Dị tộc sở dĩ toàn quân đánh ra, là vì bọn họ có hai vị lão tổ tông từ những tinh hệ khác đã trở lại, hơn nữa tu vi của hai vị lão tổ tông đó còn đột phá đến Võ thánh.

- Võ thánh!

Nghe vậy, mọi người tại đây đua nhau hít hà một hơi khí lạnh.

Như quả đối phương tu vi đạt đến Võ thánh, như vậy thì dựa vào thực lực bây giờ của bọn họ, căn bản là đi chịu chết.

Đồng thời cho dù tất cả đạo đạn toàn bộ dùng để tiếp hai vị Võ thánh đó, đoán chừng cũng không cách nào làm thương tổn được một cọng lông tơ người ta.

Tới bây giờ mà phát tín hiệu cầu viện với bên trên, hiển nhiên đã không còn kịp nữa. Dù sao nước xa không cứu được lửa gần, cho dù Võ thánh tu vi thông thiên, không có thời gian mười mấy ngày cũng không chạy tới nơi này. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.