Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 395: Chương 395: Chua lè sướng khoái




Phòng họp.

Thế lực khắp nơi cau mày, hiển nhiên đang suy nghĩ kế tiếp nên làm gì bây giờ.

Dù sao loại tồn tại cấp bậc Võ thánh này, bọn họ bây giờ không có thủ đoạn gì ứng đối.

Nhạc Huyên kéo vạt áo Vương Hạo, hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Vương Hạo nhíu mày:

- Anh quả nhiên là người đàn ông trọng yếu nhất trong lòng em, vừa gặp phải nguy hiểm người đầu tiên nghĩ đến chính là anh.

Nhạc Huyên đảo cặp mắt trắng dã:

- Anh không nên tự mình đa tình, tôi chỉ cho là người tốt sống không lâu, họa hại để lại ngàn năm. Nếu như nơi này còn có người nào có thể còn sống sót, như vậy nhất định là anh không sai.

- Hí hí. . .

Tuyết Thiên Cầm che miệng nở nụ cười, câu nói này không có tâm bệnh.

- Nhạc Huyên tiểu bảo bối, em thực tế quá là tổn thương lòng anh rồi.

Vương Hạo thở dài, muốn đi ôm Tuyết Thiên Cầm tìm kiếm an ủi, nhưngTuyết Thiên Cầm lập tức vội vàng tránh qua, tránh né, điều này làm cho Vương Hạo hết sức thất vọng.

Tuyết Thiên Cầm cười cười, không nhịn được hỏi:

- Vương Hạo, tôi rất hiếu kì, sau khi anh lừa được nhiều người như vậy, lương tâm đó có thể đau đớn hay không! ?

- Dĩ nhiên sẽ đau đớn, mỗi lần sau khi gài bẫy xong người nào đó, loại hối hận, loại tự trách, loại quyết tâm phải làm người tốt, nói ra không sợ các cô nực cười, ngay cả chính tôi cũng cảm nhận được sợ hãi.

Vương Hạo thở dài, sau đó kiêu ngạo cười nói:

- Nhưng trước khi lừa gạt người, loại cuồng vọng, loại tự tin, loại khí thế, loại chua đến sướng rơn đó, khiến cho tôi cũng không biết mình là ai, cho nên trong giữa tự trách và chua đến sướng rơn, tôi lựa chọn chua đến sướng rơn luôn.

Hai cô Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên đảo cặp mắt trắng dã, nói nhảm hồi lâu, không phải là muốn biểu đạt, lừa gạt người không áp lực, lương tâm bị chó ăn rồi sao! ?

Tiền Vạn Dương đi tới trước mặt Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Lão đại, vừa rồi Ngưu Khí phát tới tin tức, bảo chúng ta đi nhanh lên, nói là Võ thánh của Dị tộc tự mình ra tay rồi, đoán chừng rất nhanh thì giết tới nơi này.

- Nhanh như vậy sao! ?

Vương Hạo sửng sốt một chút, sau đó gọi đám người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đi theo.

Tuyết Thiên Cầm nhìn bóng lưng Vương Hạo rời đi, hỏi:

- Chúng ta bây giờ phải làm gì! ?

Nhạc Huyên ngẫm nghĩ:

- Chúng ta đi theo Vương Hạo, người này mưu ma chước quỷ nhiều, cho dù không có cách nào đánh lui Dị tộc, nhưng tự vệ nhất định không thành vấn đề.

Tuyết Thiên Cầm gật đầu, xoay người lại đi đến bên cạnh Hạ Vi Vi, sau đó kéo cô ta chạy như bay về một tòa nhà lớn. Nơi đó là nơi ở tạm thời của công hội Dược Phẩm, Mạch Manh Manh đang chế biến dược phẩm bên trong.

Hiện tại các cô nếu rút lui, vậy thì nhất định phải mang theo tiểu nha đầu này mới được.

Quách Vũ Hiên cau mày, mở ra Trí Năng Thủ Hoàn gửi đi một tin tức, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, nhưng cũng không phải đi theo Vương Hạo.

Chỉ chốc lát, mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào của Vương Hạo, cùng với chiến hạm Chiến Phủ hào mới vừa lấy được bay lên toàn bộ, bay tới vũ trụ đen như mực.

Đồng thời, phía sau lưng Thiếu Soái quân còn có chiến hạm của ba nhà công ty Thiên Hỏa, Công hội Mạo hiểm, Công hội Dược Phẩm đi theo.

- Ầm ầm. . .

Nhưng ngay khi Vương Hạo mới vừa đi một hồi, từng đạo tiếng nổ vang rền vang lên.

Nhân tộc thế lực khắp nơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là đạo đạn chi chít đang nhanh chóng rơi xuống, đồng thời còn có rất nhiều Dị tộc.

- Không ổn, Dị tộc công tới rồi.

Mọi người kinh hoảng kêu một tiếng, sau đó thật nhanh xông về phía phi thuyền chỗ mình, khẩu hiệu phản kích cũng theo đó vang lên.

Trong lúc nhất thời, không trung bị phi thuyền vũ trụ hiện đầy, trên mặt đất khắp nơi là chiến hỏa bay tán loạn. Dị tộc giống như phát điên vậy, xông vào đại bản doanh của Nhân tộc điên cuồng chém giết.

..

Thiếu Soái quân.

Trên chiến hạm Dũng Khí hào.

Tiền Vạn Dương báo lại:

- Lão đại, không xong rồi, Dị tộc Võ thánh lãnh đạo đại quân đánh vào Minh Thiểm tinh, thế lực Nhân tộc khắp nơi hoảng loạn chạy thục mạng.

Vương Hạo cau mày hỏi:

- Dị tộc Võ thánh là chuyện gì xảy ra? Không phải nói tu vi cao nhất của bọn họ chỉ có Võ vương cấp chín sao! ?

Lăng Tiêu giải thích:

- Tường không gian của Dị tộc tinh hệ chỉ có thể chịu đựng Võ vương cấp chín công kích, cho nên có rất nhiều Dị tộc tu vi sau khi đạt đến Võ vương cấp chín, ngồi phi thuyền đi ra khỏi Dị tộc tinh hệ tìm kiếm đột phá cao hơn. Tuy rằng trở về nhân số ít vô cùng, nhưng trăm ngàn năm qua, tóm lại có mấy cái Dị tộc có thể lăn lộn trở nên nổi bật.

Vương Hạo gật đầu, lại hỏi:

- Đám người Ngưu Khí có truyền đến tin tức gì về hai Dị tộc Võ thánh đó không?

Trần Diệu vội vàng đáp:

- Lão đại, hai Dị tộc Võ thánh đó, một người đến từ Nhân Mã tộc. Bọn họ có nửa người trên gần giống với người, nhưng chỉ có một con mắt, nửa người dưới là ngựa, có bốn chân; Còn Võ thánh khác đến từ Thiên Long tộc, bọn họ có dáng vẻ giống thằn lằn, nhưng nhất định nói mình là đời sau của Long tộc.

- Nhân Mã Tộc, Thiên Long tộc.

Lăng Tiêu nhăn mày lại:

- Tôi nhớ không lầm, kĩ năng thiên phú của Nhân Mã tộc là mắt thần, nó có thể phát ra một đạo ánh sáng tử vong, lực sát thương vô cùng kinh khủng; Thiên Long tộc có kĩ năng thiên phú là cổ độc. Đây là một loại kịch độc rất khủng khiếp, một khi trúng độc, sẽ trở thành cái xác không hồn, bị Độc Nhân khống chế.

- Con mẹ nó, lợi hại như vậy! ?

Vương Hạo kinh hô một tiếng.

Trên trán hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng ứa ra mồ hôi. Nhân Mã tộc bọn họ thật ra thì không quá sợ hãi, dù sao chết cũng là chết thôi.

Nhưng mà Thiên Long tộc thực tế quá kinh khủng, trúng độc sẽ biến thành cái xác không hồn, còn bị người khống chế. Cái này hoàn toàn chính là sống không bằng chết, ngẫm lại cũng cảm giác một cổ khí lạnh từ bàn chân xông lên đầu.

Lăng Tiêu cười an ủi:

- Các người cũng không cần sợ hãi Thiên Long tộc, nếu bọn họ thật sự rất lợi hại như vậy, thì đã sớm thống trị vũ trụ rồi, làm gì còn bị Nhân tộc đuổi chạy tới Dị tộc tinh hệ chứ.

- Chẳng lẽ chất độc đó còn có hạn chế gì sao?

Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.

Lăng Tiêu gật đầu:

- Bọn họ chỉ có thể sử dụng đối với người có tu vi thấp hơn mình, nếu như dùng trên người có tu vi cao hơn so với mình, như vậy thì một chút hiệu quả cũng không có.

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Vậy anh nói, người của Thiên Long tọc có Võ thánh tu vi đó, hắn ta có thể khống chế Võ vương không chứ?

- Dĩ nhiên có thể, dù sao kém hai cấp bậc lớn. . .

Sắc mặt Lăng Tiêu đột nhiên cứng lên. Nếu nhớ không lầm, năm vạn Hộ vệ đội của phủ Tổng thống lại trong tay Dị tộc, hơn nữa tu vi thuần một sắc cấp bậc Võ vương.

Vương Hạo luôn miệng kêu lên:

- Cần thanh minh trước, ta có thể nói là anh hùng dân tộc đánh chết 2000 vạn Dị tộc, loại chuyện như vậy không quan hệ với ta, đều là Liêu Vân Xuyên sai.

Vừa dứt lời, ánh mắt hiềm khí của mấy người ở đây đua nhau ném tới. Bây giờ lại anh hùng dân tộc rồi, lúc trước gài bẫy Liêu Vân Xuyên, ngươi đang suy nghĩ gì a! ? Thật là quá không biết xấu hổ.

- Khụ khụ. . .

Lăng Tiêu tằng hắng một cái:

- Sư đệ, chuyện này sau này hãy nói, hay là nói xem chúng ta bây giờ phải làm gì đi! ? Cũng không thể chuyện gì cũng không làm, cứ phiêu lưu trong vũ trụ như thế chứ! ?

Vương Hạo gãi gãi cằm, nhẹ giọng đáp:

- Các người nói, hiện tại Dị tộc Võ thánh mang binh công đánh đại bản doanh của Nhân tộc, vậy đại bản doanh của bọn họ có phải là rất trống không hay không. . .?

Hắn chưa dứt lời, mấy người ở đây ngẩn người, mới vừa đánh giết ở đại bản doanh của Dị tộc, bây giờ lại muốn đi, thực tế quá xấu rồi đúng không! ?

Bất quá, loại cảm giác này bọn họ bày tỏ. . . Rất thích! !

Rất nhanh, Thiếu Soái quân thay đổi phương hướng, đại quy mô đánh tới Lạc tư tinh, đại bản doanh của Dị tộc.

Đám con gái Hạ Vi Vi đi theo sau lưng Vương Hạo nhíu mày, hết sức tò mò không biết hắn đây là muốn làm gì.

- Báo cáo!

Một tên binh lính báo lại:

- Đại tiểu thư, chúng ta mới vừa nhận được tin tức do Thiếu tướng đại nhân gửi tới. Bọn họ nói muốn đi Lạc Tư tinh, đại bản doanh của Dị tộc.

- Đậu đen rau muống!

Hạ Vi Vi sợ ngây người, đi theo tên khốn nạn này quả nhiên có thịt ăn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.