Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 396: Chương 396: Trừ hắn ra không còn có thể là ai khác




Lạc Tư tinh.

Đại bản doanh của Dị tộc.

Sau khi hai vị Võ thánh của Dị tộc trở về, lập tức lãnh đạo gần 2 ức đại quân Dị tộc, tấn công Minh Thiểm tinh, đại bản doanh của Nhân tộc.

Còn Dị tộc lưu tại Lạc Tư tinh, đều là thương bệnh nhân trong hai lần chiến đấu trước đó, nhân số ước chừng có 3000 vạn tên.

- Ầm ầm. . .

Đột nhiên, trên không trung từng viên một đạo đạn rơi xuống, tiếng nổ vang rền lên, ánh lửa trong nháy mắt lan tràn vũ trụ.

Nghe tiếng, Dị tộc trên mặt đất kinh hãi, thời điểm này tại sao có thể có tiếng lửa đạn chứ! ?

Mà khi Dị tộc ngẩng đầu nhìn lại, trong phút chốc trợn tròn mắt, chỉ thấy trong bầu trời có gần 20 chiếc chiến hạm Dũng Khí hào.

Đồng thời, những chiến hạm Dũng Khí hào đó bật hết hỏa lực. Từng viên một đạo đạn, súng laser dường như không cần tiền vậy, bắn xả điên cuồng đối với mặt đất.

- A...

Lúc này, trên Lạc Tư tinh vang lên từng kêu thảm thiết.

- Nhanh lên một chút, thông báo cầu viện!

- Lão tổ tông không phải là đi công đánh Nhân tộc rồi sao! ? Những Nhân tộc này xảy ra chuyện gì! ?

- Ai biết, nhanh lên một chút chống đỡ.

- Chống cái rắm, chúng ta đều là thương binh, làm gì là đối thủ của những Nhân tộc đó chứ.

- Cứu mạng a!

- ...

Sau khi chiến hạm Dũng Khí hào hạ xuống, Thiếu Soái quân, Hạ gia tư quân, Dong Binh, bộ đội ám sát bay nhanh xông ra chiến hạm Dũng Khí hào, điên cuồng đánh tới Dị tộc.

- Giết!

Lúc này, từng đạo tiếng đánh giết vang lên, máu tươi hòa lẫn óc màu trắng bay bắn tung tóe khắp nơi.

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ phát động chiến tranh, thu được 50 vạn điểm tội ác.

- Mới 50 vạn, bọn người kia thật là vô dụng.

Vương Hạo hếch lên, mở ra trò chơi Liên Minh Truyền Kỳ (LOL) bắt đầu cuộc hành trình lường gạt đồng đội mình.

..

Đường biên giới chống đỡ Ám Tinh Linh tộc.

Nhân tộc cao tầng tụ chung một chỗ đang họp bàn, thương thảo về tin tức Dị tộc Võ thánh trở về.

Tổng thống của Tinh Tế Liên bang sắc mặt âm trầm:

- Phủ Tổng thống chúng ta lần này tổn thất 5 vạn Hộ vệ đội, Vương Hạo khó có thể trốn tránh trách nhiệm.

Băng Xảo, Phó hội trưởng Công hội Dược phẩm, lạnh lùng hỏi:

- Con trai ngài dẫn đội bị Dị tộc bắt, làm sao có thể trách lên đầu Vương Hạo chứ! ?

Thu Lôi, công ty Thiên Hỏa, gật đầu nói:

- Tổng thống đại nhân ngài cho dù muốn oan uổng người, cũng tìm một lý do tốt, cứ nói ra như vậy, có thể khiến cho mọi người tin phục sao?

Quân bộ đại tư lệnh, Quan Tân Hùng hừ lạnh một tiếng:

- Phủ Tổng thống chuyện xác thực không nên trách Vương Hạo, nhưng hắn gây xích mích Nhân tộc cùng Dị tộc khai chiến, đưa đến song phương tập trung tinh thần hơn ức bộ đội tham chiến. Kết quả chỗ tốt tất cả đều cho Vương Hạo mò, các người nói cái này phải làm sao! ?

Băng Xảo quay đầu nhìn Quan Tân Hùng, hỏi:

- Vậy tôi xin hỏi đại tư lệnh, chúng ta phái tiểu bối đi chống đỡ Dị tộc mục đích là cái gì! ?

Quan Tân Hùng nhăn mày lại, đáp lạnh lùng:

- Bồi dưỡng năng lực tác chiến của tiểu bối, còn có đuổi Dị tộc ra ngoài.

- Vậy không phải được rồi sao!

Băng Xảo cho Quan Tân Hùng một ánh mắt khi dễ:

- Hiện tại năng lực tác chiến của Vương Hạo đã rành rành trước mắt mọi người, chính là tiểu bối mà chúng ta cần bồi dưỡng, hơn nữa cậu ta cũng đã giết 2000 vạn Dị tộc. Tôi tin tưởng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta đuổi Dị tộc ra ngoài không là phải chuyện quá khó khăn gì.

- Cô. . .

Quan Tân Hùng bị nói á khẩu không trả lời được.

- Không cần ầm ĩ nữa, còn ngại chưa đủ mất mặt có phải không! ?

Kiếm Thái Phong hừ lạnh một tiếng:

- Lão phu cảm giác Vương Hạo không làm sai, nếu trận chiến này sớm hay muộn phải đánh, như vậy không bằng trực tiếp khai chiến. Về phần lường gạt người khác, bản thân mình được lợi, đó là bản lãnh của người ta. Nếu người nào không quen nhìn, vậy đi bày cuộc lường gạt người khác, không nên ở chỗ này kêu la oai oái trách móc, mất mặt.

Nghe tiếng, các vị cao tầng của Tinh Tế Liên bang vội vàng ngậm miệng, không dám nói chuyện.

Còn cao tầng của Diệu Thiên Liên bang, toàn bộ cũng không nhịn được cười ra tiếng, dường như thấy được sự tình gì đặc biệt khôi hài vậy.

- Các người đắc ý cái gì?

Hạ Đông Thăng liếc Diệu Thiên Liên bang cao tầng một cái:

- Tinh Tế Liên bang chúng ta tuy rằng xuất hiện Vương Hạo người chuyên gây họa này, nhưng năng lực của cậu ta lại rành rành trước mắt mọi người, mà xem xem Diệu Thiên Liên bang các người, đều con mẹ nó là phế vật.

Vừa dứt lời, lão quái vật của Diệu Thiên Liên bang cảm thấy mất hứng.

- Hạ Đông Thăng, lời này của ngươi ý gì? Ý nói Triệu Y Linh của Diệu Thiên Liên bang chúng ta không bằng Vương Hạo của Tinh Tế Liên bang các người sao?

Một vị lão đầu hầm hừ tức giận hỏi.

Hạ Đông Thăng liếc lão đầu một cái, thản nhiên đáp:

- Người nào không biết, Triệu Y Linh đã là nữ nhân của Vương Hạo rồi, vậy cho dù thiên phú dù có mạnh mấy đi nữa, đó cũng là người của Tinh Tế Liên bang chúng ta, liên quan chuyện gì với Diệu Thiên Liên bang các người chứ?

Lão đầu bị tức nói không ra lời, chỉ có thể quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Khôn, ông nội của Triệu Y Linh một cái.

Triệu Khôn yên lặng cúi đầu xuống, nhưng trong lòng vô cùng buồn bực. Đám lão già dịch sống mãi không chết các ngươi tỷ đấu, mắc mớ gì đến hắn ta chứ a! ?

- Khụ khụ, mọi người không nên ầm ĩ nữa, hay là trước tiên nói xem nên làm sao bây giờ! ? Cũng không thể khiến cho Dị tộc Võ thánh giương oai diễu võ trước mặt chúng ta chứ! ?

Trần lão tằng hắng một cái.

Kiếm Thái Phong bĩu môi:

- Nếu hai vị Võ thánh của Dị tộc đã trở lại, vậy chúng ta bất kể như thế nào cũng phải phái hai vị Võ thánh qua đó hoan nghênh một cái.

Mọi người tại đây liên tục gật đầu, người ta cũng đánh tới cửa nhà bọn họ rồi, nếu như không làm chút bộ dạng, thực tế không nói được.

Nhưng trong lúc nhất thời, mọi người lại đắn đo, hiện tại Ám Tinh Linh tộc cũng đại quân áp cảnh, Võ thánh lấy tư cách lực lượng trung kiên của cuộc chiến tranh này, làm sao có thể tùy ý rời đi! ? Nhưng lại một lần đi hai vị.

Tổng thống của Diệu Thiên Liên bang ngẫm nghĩ, mới nói:

- Thật ra chúng ta có thể phái người đi đàm phán, ổn định Dị tộc trước, vì để chúng ta tranh thủ thời gian.

Vừa dứt lời, toàn trường mọi người ngẫm nghĩ, cảm giác cái chủ ý này cũng không tệ.

- Đây là một chủ ý hay, đàm phán xác thực có thể trì hoãn thời gian.

- Chúng ta bên này cũng không thể nhàn rỗi, kế hoạch gần đây, chuẩn bị cho Ám Tinh Linh tộc đến phản công.

- Không sai, chỉ cần tạm thời đánh lui Ám Tinh Linh tộc, như vậy chúng ta có thể rảnh tay dọn dẹp Dị tộc.

- Cũng không cần nhiều, chỉ cần thời gian một tháng, chúng ta có thể tới lui, hoàn toàn không thành vấn đề.

- Một tháng là thời gian tới lui ngồi phi thuyền, nhưng nếu chúng ta sử dụng không gian bảo thạch, như vậy năm sáu ngày là có thể tới lui.

- Không sai, đã có không gian bảo thạch, năm sáu ngày tới lui không hề có một chút vấn đề.

- Chỉ cần Ám Tinh Linh tộc tạm thời bị đánh lui, như vậy chúng ta liền phái tám Võ thánh qua đó, bốn người đánh một người, tốc chiến tốc thắng.

- Chỉ có đám Dị tộc đó cũng dám nhún nhảy trước mặt Nhân tộc chúng ta, đây là tự tìm đường chết.

- ...

Lão già dịch sống mãi không chết của hai Liên Bang lớn liếc nhìn nhau, hỏi:

- Thế các người quyết định ai có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này? Để chúng ta tranh thủ được thời gian đây?

Thu Lôi giơ tay:

- Vương Hạo là người cơ linh giảo hoạt, tôi nghĩ nhiệm vụ này trừ cậu ta ra không còn có thể là ai khác.

Quan Tân Hùng lạnh lùng nói:

- Vương Hạo đó không phải là cơ trí giảo hoạt, là vô sỉ hạ lưu.

Thu Lôi liếc Quan Tân Hùng một cái:

- Cho dù Vương Hạo có hèn hạ vô sỉ, nhưng vẫn thông minh lanh lợi, nếu như ông còn có nhân tuyển tốt hơn, ông đại khái có thể đề nghị.

Quan Tân Hùng trầm mặc im lặng, một lát sau nói:

- Vương Hạo đích xác rất thích hợp, nhưng ai cũng sờ không trúng mạch của hắn, nếu hắn làm loạn làm sao bây giờ! ?

Nghe vậy, Thu Lôi nở nụ cười khổ. Lời này thật đúng là lời nói thật, trong mắt Vương Hạo, chỉ cần có chỗ tốt có thể kiếm, cha ruột đến vẫn gạt như cũ thôi. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.