- Báo!
Một tên binh lính báo lại:
- Vừa rồi nhận được tin tức, Vương Hạo lãnh đạo đại quân đánh giết vào đại bản doanh của Dị tộc, trảm sát 3000 vạn tên Dị tộc!
- Híz-khà zz Hí-zzz. . .
Các vị cao tầng của hai Liên Bang lớn đua nhau hít hà một hơi khí lạnh. Vào lúc tiểu bối các nhà đều lựa chọn bảo vệ tánh mạng, Vương Hạo không ngờ lại lựa chọn phản công Dị tộc, đồng thời còn phá hủy nhà của người ta nữa, thực sự là làm rất tốt.
Bất quá, lần này Dị tộc tổng cộng tới 3 ức đại quân, bây giờ bị Vương Hạo giết chết 5000 vạn, đây có phải có chút nhiều lắm hay không a! ?
Rất nhanh, cao tầng của hai Liên bang lớn lại bắt đầu thảo luận.
- Làm sao bây giờ! ?
- Dị tộc bị giết nhiều người như vậy, đoán chừng rất khó tâm bình khí hòa cùng chúng ta đàm phán.
- Nếu như không đàm phán, vậy không chỉ có nghĩa là không thể trì hoãn thời gian! ?
- Thực tế không được, chúng ta lập tức phái một Võ thánh qua đó, tin tưởng mới có thể hóa giải một chút tình huống không ổn.
- Nhưng vạn nhất Võ thánh đó bị người ta hai đánh một, sau đó sẽ treo lên, vậy chúng ta không phải lỗ vốn sao?
- Nếu quả như thật không được, vậy cũng chỉ có thể phái hai vị Võ thánh đi qua.
- Đùa gì thế, nếu như đi hai vị Võ thánh, bên phía chúng ta chưa chắc là có thể giữ lại sự tấn công của Ám Tinh Linh tộc.
- Vậy phái bốn vị Võ thánh đi, sau đó đánh cuộc một phen, đánh cược Ám Tinh Linh tộc sẽ không tấn công quy mô.
- Không thể đánh cược như thế, ta tình nguyện Nhân tộc bị Dị tộc công hãm 50% lãnh địa, cũng không muốn Ám Tinh Linh tộc công phá phòng tuyến của Nhân tộc.
- Không sai, bị Dị tộc công hãm chúng ta còn có thể thu hồi lại, nhưng bị Ám Tinh Linh tộc công phá, chúng ta cũng chỉ có thể làm vong quốc nô rồi.
- Nhưng Dị tộc cũng là dã tâm lang sói, cứ tiếp tục theo đuổi như thế cũng không được.
- Không sai, năm đó Dị tộc rất là huy hoàng, nếu cho bọn họ tro tàn lại cháy, đây tuyệt đối không là tin tức tốt gì.
- Cho nên chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp, áp chế Dị tộc một cái.
- ...
Quan Tân Hùng nhẹ giọng nói:
- Các người không phải đều nói Vương Hạo thông minh lanh lợi, cơ trí giảo hoạt, vậy chuyện này toàn quyền giao cho hắn. Chỉ cần hắn có thể làm được khiến Dị tộc trì hoãn thời gian, vậy chúng ta lập tức cho hắn phần thưởng.
- Đại tư lệnh làm như vậy không khỏi quá mức chứ?
Băng Xảo hừ lạnh một tiếng:
- Vương Hạo mới vừa trảm sát 50 triệu Dị tộc, bây giờ ông lại bảo cậu ta đi, cái này cùng chịu chết khác nhau chỗ nào?
Quan Tân Hùng cười cười:
- Băng Xảo Phó hội trưởng, cô quá coi thường Vương Hạo rồi, bản tư lệnh tin tưởng hắn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Thu Lôi cau mày nói:
- Có đi tới đó hay không là chính ý nguyện của Vương Hạo, chúng ta không có cách nào cưỡng bách cậu ta.
Quan Tân Hùng lại cười nói:
- Bản tư lệnh tại nơi đây đồng ý, chỉ cần có người có thể hoàn thành nhiệm vụ này, vậy hắn có thể có được 2 viên không gian bảo thạch.
Tổng thống của Tinh Tế Liên bang hai mắt tỏa sáng, gật đầu nói:
- Ta cũng hứa hẹn, chỉ cần có người hoàn thành nhiệm vụ này, như vậy phủ Tổng thống cũng nguyện ý lấy ra 2 viên không gian bảo thạch cho hắn.
- Híz-khà zz Hí-zzz. . .
Mọi người tại đây hít hà một hơi khí lạnh, thủ bút của hai vị này cũng quá lớn đấy chứ! ?
Phải biết, toàn bộ Tinh Tế Liên bang tổng cộng chỉ có hai mươi mấy viên không gian bảo thạch, xem như là Quân bộ, phủ Tổng thống bản lãnh thông thiên, muốn thu thập 2 viên, cái này cũng cần phải mất thời gian mấy ngàn năm.
Nhưng hiện tại bọn họ thậm chí ngay cả mí mắt đều không nháy một cái, tức thì mỗi nhà lấy ra 2 viên.
Đây rốt cuộc là thật sự quan tâm và ưu ái đối với bọn tiểu bối, hay là dùng số tiền lớn dụ hoặc Vương Hạo đi hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mượn đao giết người chứ! ?
- Các người. . .
Băng Xảo nổi giận vỗ bàn, trong lòng hai vị này thế nào làm sao không hiểu được.
Không phải là muốn lợi dụng cá tính Vương Hạo thấy tiền sáng mắt, kêu hắn đi đàm phán cùng Dị tộc sao!
Mà nếu như Vương Hạo không giết 50 triệu Dị tộc, như vậy đây hết thảy đều có thể thương lượng.
Thế nhưng hiện tại Vương Hạo giết 50 triệu Dị tộc, hai vị Dị tộc Võ thánh đó gặp được Vương Hạo không một cái bộp tay đập chết cũng đã rất nể tình rồi, làm gì sẽ cùng hắn đánh thái cực, khiến cho bọn họ trì hoãn thời gian! ?
Quan Tân Hùng gương mặt vô tội hỏi:
- Băng Xảo Phó hội trưởng quá kích động rồi, chúng ta lấy ra phần thưởng có cái gì không đúng sao?
Tổng thống gật đầu phối hợp:
- Chúng ta chỉ cho tiểu bối có tiền đồ phần thưởng vốn có, không có bức bách bọn họ đi, cái này chẳng lẽ có chỗ nào không đúng ư! ?
- Các người. . .
Băng Xảo bị tức nói không ra lời.
Tuy rằng lời nói là cái lý này, nhưng đây cũng là dương mưu trắng trợn. Phải biết Vương Hạo là có tiếng thấy tiền sáng mắt, gan lớn bằng trời, khó bảo toàn hắn sẽ không đi khiêu chiến.
Thủy Dao, hội trưởng của Dược phẩm Công Hội nhẹ giọng nói:
- Đại tư lệnh và tổng thống cũng đã khẳng khái như thế, vậy cứ nói tin tức cho đám tiểu bối kia, chỉ cần có người có thể ngăn cản Dị tộc tấn công, thì các thế lực lớn liền thu thập 10 viên không gian bảo thạch đưa ra, làm phần thưởng của hắn.
- Híz-khà zz Hí-zzz. . .
Mọi người tại đây hít hà một hơi khí lạnh, phần thưởng lại là 10 viên không gian bảo thạch, một phần năm số lượng không gian bảo thạch của cả Nhân tộc dự trữ.
Nhưng mọi người ngẫm nghĩ phát hiện, nhiệm vụ này khó khăn, cũng xứng đáng với phần thưởng đó. Dù sao Dị tộc cũng không phải là đồ ngốc, khiến bọn họ muốn kéo dài thời gian thì kéo dài được sao.
- Hội trưởng!
Băng Xảo ngây ngẩn cả người.
Kiếm Thái Phong thở dài:
- Tuy rằng Dị tộc không tạo thành uy hiếp gì, nhưng nếu họ làm loạn trên địa bàn Nhân tộc, cái này nhất định sẽ dao động căn cơ của xã hội, đưa đến xã hội đại loạn.
Trần lão gật gật đầu:
- Nếu như xã hội đại loạn, chúng ta không có một người nào an định phía sau, các loại quân dụng vật tư liền không có cách nào ngay lập tức điều đến tiền tuyến.
- Cho nên chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Thủy Dao gương mặt nghiêm túc nói:
- Nếu như không muốn để cho Dị tộc ở phía sau đảo loạn, như vậy chỉ có thể trì hoãn bước chân tấn công của họ, hy vọng những hài tử này có thể thành công!
Quan Tân Hùng và Tổng thống hai người nhìn nhau nhoẻn miệng cười, hết thảy đều không nói ra cũng tự biết.
Đối với những quý tộc như bọn họ mà nói, phía sau an định hay không hoàn toàn không để trong mắt.
Phải biết trước đây thật lâu, dân thường chính là đầy tớ của quý tộc, nhưng sau khi trải qua mấy lần dân thường bạo động, quý tộc không thể không nhường ra một phần ích lợi, mới có pháp chế xã hội hiện tại.
Nếu như bây giờ dân thường phát động bạo loạn, như vậy bọn họ có thể danh chính ngôn thuận xuất binh trấn áp, đồng thời thu hồi một phần ích lợi của quý tộc.
Dĩ nhiên mấu chốt nhất vẫn là, một khi Vương Hạo nguyện ý nhận nhiệm vụ này, như vậy hắn rất có thể bị Dị tộc giết chết.
Đến lúc đó tâm bệnh khiến cho bọn họ ăn ngủ không yên, đã có thể được chữa khỏi.
Rất nhanh, tin tức về 10 viên không gian bảo thạch làm phần thưởng được truyền đến trong tai tiểu bối của các đại thế lực.
Thiếu Soái quân, trên Dũng Khí hào phi thuyền.
Vương Hạo gãi gãi cằm, suy tính nếu như 10 viên không gian bảo thạch lắp đặt trên chiến hạm Dũng Khí hào, tính cơ động của soái quân ít nhiều suy nghĩ một cái cũng biết sẽ đề cao bao nhiêu cấp độ.
Thậm chí cả Nhân tộc thế lực, cũng không có quân đoàn nào có tính cơ động mạnh hơn hắn.
- Sư đệ, em sẽ không phải thật sự muốn đi đàm phán với Dị tộc chứ?
Lăng Tiêu không nhịn được hỏi.
Vương Hạo cười cười:
- Cái này sau này hãy nói, chúng ta bây giờ phải biến mất một đoạn thời gian, nghỉ ngơi cho thật khỏe cái đã.
- Nghỉ ngơi!?
Lăng Tiêu sửng sốt một chút.
- Đúng vậy!
Vương Hạo gật đầu:
- Chúng ta mới vừa chiến đấu qua, hơn nữa binh lính thương vong hơn phân nửa, nếu không cố gắng tu dưỡng, sau này làm sao chiến đấu! ?
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, cảm giác Vương Hạo nói rất có lý.
Rất nhanh, nhóm chiến hạm của Thiếu Soái quân khởi động, mà chiến hạm đi theo phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Hai tròng mắt Hạ Vi Vi híp thành trăng lưỡi liềm:
- Tên bại hoại, bổn tiểu thư cùng theo anh rồi, xem anh lần này đi đâu ăn thịt.
Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm trong lòng hai cô gái cầu nguyện, hy vọng Vương Hạo đừng lại gạt các cô, có cơm mọi người cùng nhau ăn nhiều là tốt. . .