Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 390: Chương 390: Chính là con lừa ngốc




Ba Tư tinh.

Đại chiến giữa Nhân tộc và Dị tộc vẫn đang tiếp tục.

200 ngàn Dị tộc bị đánh liên tục bại lui.

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm, Hạ Vi Vi ba cô phối hợp với nhau, cho dù đối mặt Dị tộc cấp bậc Võ vương cũng có sức đánh một trận.

“Ầm ầm. . .”

Đúng lúc này, trên không trung từng chiếc phi thuyền của Dị tộc bắn ra đạn đạo về phía đại quân của Nhân tộc.

- Viện quân của Dị tộc tới đúng là vui.

Hạ Vi Vi nhíu lông mày, kêu lên:

- Mọi người tốc độ nhanh một chút, sau khi tiêu diệt những Dị tộc này, chúng ta lập tức đi.

- Vâng!

Hạ gia tư quân trả lời một tiếng, bạo phát ra khí tức càng cường đại hơn.

Đột nhiên, Hạ Vi Vi nhận được một tin tức, mở ra vừa nhìn một cái, sắc mặt đại biến:

- Không ổn, bên phía Tư Nặc tinh cũng giao chiến rồi.

- Cái gì! ?

Hai cô sửng sốt một chút, lần này gây động tĩnh rất lớn a!

Lúc này, Hoàng Vĩ Nhất vừa đến trước mặt ba cô Hạ Vi Vi, gấp giọng nói:

- Vi Vi tiểu thư, ta mới vừa nhận được tin tức, Dị tộc xuất động bộ đội chủ lực, tổng cộng có tất cả một trăm triệu quân lính tập trung tinh thần chiến đấu. Chúng ta bây giờ rất nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng rút lui mới được.

- Cái gì!?

Hạ Vi Vi ba cô kinh hô một tiếng, cảm giác sự tình hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của các cô.

Nếu như hai trận đại chiến đều đầu nhập vào bộ đội chủ lực, vậy thì sẽ còn kịch liệt lơn so với đại chiến lần trước, lần này cũng có nghĩa là các thế lực lớn của song phương sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Hoàng Vĩ Nhất lại nhận được một cái tin tức, hai mắt trợn tròn, cả giận hỏi:

- Vương Hạo chết tiệt, ngươi làm như vậy lương tâm không nhận khiển trách sao?

Vẻ mặt ba cô Hạ Vi Vi vô cùng nghi hoặc, lần này không sao tại sao lại kéo tới trên người Vương Hạo nữa à! ?

Hoàng Vĩ Nhất hít sâu một hơi:

- Ta vừa rồi nhận được tin tức, Vương Hạo dẫn theo Thiếu Soái quân đi tấn công Lạc Tư tinh, đại bản doanh của Dị tộc, tuy rằng tự tổn thất 30 vạn đại quân, nhưng trảm sát Dị tộc 2 ngàn vạn, đồng thời tịch thu được vô số các loại vật tư.

- Cái gì, 2 ngàn vạn Dị tộc!

Ba cô gái trợn tròn mắt hạnh, hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.

Các cô là quân công của mười vạn, hai mươi vạn Dị tộc mà vắt hết óc, các loại tính kế thời gian.

Vương Hạo người ta lại căn bản coi thường loại đánh nhỏ chơi nhỏ này, mà là nhắm ngay thịt béo thịt tảng lớn.

Đồng thời, ba cô cũng trong nháy mắt đã hiểu rõ, Vương Hạo tại sao phải tặng cho các nàng hai mươi vạn đại quân của Ba Tư tinh như vậy, thì ra đây hết thảy đều là hắn tính toán kỹ lưỡng.

Đầu tiên là ném ra hai tảng mỡ dày, khiến cho bọn họ tính kế ra, tính kế đi, tranh ngươi chết ta sống, cho là mình chiếm được món lời cực kỳ lớn.

Nhưng Vương Hạo lại nhân cơ hội đi ăn khối thịt béo cực lớn bày trước mặt tất cả mọi người, nhưng bọn họ lại làm như không thấy.

- Tên khốn kiếp này vì ăn hết cục thịt béo bở này, không ngờ lại đùa bỡn mọi người chạy quanh vòng vòng.

Nhạc Huyên cười khổ một tiếng, thế lực Nhân tộc khắp nơi vốn tưởng rằng có thịt ăn, nhưng kết quả lại trở thành đao cắt thịt trong tay Vương Hạo.

Hơn nữa thế lực khắp nơi tổn thất, muốn nghĩ cũng biết Vương Hạo tuyệt đối sẽ không bồi thường bọn họ, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

- Thịt heo không ăn được, còn chọc toàn thân mắc cở.

Tuyết Thiên Cầm xoa nhẹ đầu chân mày, thực tế không nên ham tiện nghi nhỏ, nhất là tiện nghi mà Vương Hạo cho thì tuyệt đối không thể tùy tiện ăn, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

- Không tốt, nhanh chóng trở về Minh Thiểm tinh, nếu không cũng đã muộn.

Sắc mặt Hạ Vi Vi đại biến, nhanh chóng vọt lên chiến hạm Dũng Khí hào, gọi Tư quân của Hạ gia mau lên phi thuyền.

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm liếc mắt lẫn nhau một cái, sau đó sắc mặt đều đại biến. Với cá tính của Vương Hạo, lần này có tiện nghi không chiếm, tuyệt đối với không phải là phong cách của hắn.

Mà Minh Thiểm tinh làm đại bản doanh của Nhân tộc, súng ống đạn dược vật tư của thế lực khắp nơi đều tụ tập bên trên, lần này muốn nói Vương Hạo không ý đó, đánh chết các cô cũng không tin.

Ngưu Đầu Nhân lại là tiểu đệ của Vương Hạo, vật tư này cơ bản liền tiến vào miệng túi Vương Hạo.

Đồng thời còn có thể đổ hết trách nhiệm lên người của Ngưu Đầu Nhân, như vậy ai cũng không có biện pháp tìm hắn để gây sự rồi.

Cho nên Minh Thiểm tinh, hiện tại vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ tới chỗ nầy, Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm hai cô cũng là khoảnh khắc cũng không dám dừng lại, nhanh chóng gọi Dong Binh của Công hội Mạo hiểm, đội Ám Sát của công ty Thiên Hỏa lên chiến hạm Dũng Khí hào.

Hoàng Vĩ Nhất co rụt ánh mắt lại. Hạ Vi Vi, Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên ba cô gái này vừa lui, chẳng phải áp lực bên hắn chống đỡ Dị tộc đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần hay sao?

Nghĩ tới chỗ nầy, Hoàng Vĩ Nhất quả quyết hạ ra lệnh rút lui.

Đồng thời, thế lực khắp nơi của Nhân tộc cũng đều nhận được tin tức Vương Hạo lĩnh quân tấn công đại bản doanh của Dị tộc.

Điều này làm cho thế lực khắp nơi trong nháy mắt thức tỉnh, cảm giác mình chính là con lừa ngốc, bị Vương Hạo đùa nghịch xoay mồng mồng.

Nghĩ tới chỗ nầy, thế lực khắp nơi giận dữ, đua nhau rút lui, phát ra lời thề phải đi về tìm Vương Hạo tính toán món nợ này.

..

Minh Thiểm tinh.

Đại bản doanh của Nhân tộc.

Bán Thú Nhân dùng ưu thế nhân số tuyệt đối, hung hăng xé nát công sự phòng ngự của Nhân tộc ở vũ trụ, tiến nhập vào trong Minh Thiểm tinh cướp sạch sẽ.

- Giết. . .

Cả vùng đất vang lên tiếng giết chóc rung trời, hơn một ngàn vạn Bán Thú Nhân đang điên cuồng tấn công đại quân của Nhân tộc.

Thời gian không lâu, cả vùng đất khắp nơi là chiến hỏa bay tán loạn, mùi máu tươi, mùi khai tràn đầy xoang mũi.

Hồ nhân Thạch Phong dẫn theo Ngưu Đầu Nhân tộc nhanh chóng đoạt lại vật tư, vật tư chuyển lên phi thuyền chuẩn bị rút lui.

Ngưu Khí nhìn Bán Thú Nhân chém giết cùng Nhân tộc, cau mày hỏi:

- Thạch Phong, chúng ta có cần đi lên chi viện hay không?

Thạch Phong lắc lắc đầu:

- Ngưu Khí, bọn họ cũng không phải Ngưu Đầu Nhân tộc, cũng không phải Hồ Tộc, bọn họ là bộ lạc chúng ta dùng vũ lực chinh phục, vì chúng ta mà đánh, là sứ mạng của bọn họ.

Ngưu Khí có chút không đành lòng:

- Nhưng chúng ta lần này mang ra ngoài 2 ngàn vạn Bán Thú Nhân, lần trước chết trăm vạn, lần này lại phải chết mấy trăm vạn, nếu cứ chết đi như vậy, trong tay chúng ta cũng không có binh nữa.

Thạch Phong cười cười:

- Ngưu Khí ngươi chưa nhìn ra sao? Nhà Vua cần chính là một toán đại quân trải qua máu và lửa thanh tẩy, chớ không phải một đám quân đội dựa vào nhân số, một khi ra chiến trường liền tè ra quần.

- Ai!

Ngưu Khí thở dài:

- Ta có chút ít luyến tiếc cuộc sống trước kia rồi, cái gì cũng không hiểu, qua tuy rằng khổ, nhưng không buồn không lo, không có phiền não, nhưng bây giờ cái gì đều hiểu rồi, mới phát hiện cuộc sống thì ra tàn khốc như vậy.

Thạch Phong vỗ vỗ bả vai Ngưu Khí, an ủi:

- Không cần cảm thấy khó qua, chỉ cần đi theo Vua, tin tưởng rốt cuộc có một ngày, ngươi sẽ về tới loại cuộc sống không buồn không lo đó.

Nghe vậy, Ngưu Khí lộ ra một chút cười vui vẻ, hắn cùng Vương Hạo nhất định có thể dẫn bọn họ tìm được một khu tịnh thổ.

Thạch Phong ngẩng đầu nhìn phương xa, nhưng trong lòng không hy vọng Vương Hạo mang tới cuộc sống không buồn không lo cho bọn họ. Hắn hy vọng Vương Hạo mang theo hắn đi chinh chiến tinh thần đại hải, trở thành sự tồn tại ai cũng không dám trêu chọc.

Đây có lẽ là Hồ Tộc một mực bị chèn ép, khiến cho hắn hiểu được, chỉ có tự thân đủ cường đại, như vậy mới có thể theo đuổi cuộc sống mình muốn.

Mà Vương Hạo lại có tiềm lực đó, có thể khiến cho hắn dâng ra lòng trung thành đi làm tùy tùng.

- Nhà Vua, ngài nếu không từ bỏ Hồ Tộc chúng tôi, cho chúng tôi cuộc sống tôn nghiêm, như vậy Hồ Tộc chúng tôi sẽ vĩnh viễn đi theo ngài.

Thạch Phong một bộ mặt vẻ kiên nghị. Hắn tin tưởng con đường tương lai của Hồ Tộc là do Vương Hạo lãnh đạo. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.