Trong vũ trụ tối tăm.
Mộc Đầu dẫn theo Vương Hạo và Tiểu Bạch nhanh chóng bay ngang qua.
- Gào, đồ con hoang, tao xem mày chạy đi đâu.
Đúng lúc này, tiếng gầm thét giận dữ của Sở Thánh Hùng vang lên.
Vương Hạo nhìn lại, chỉ thấy một lão già tóc trắng toàn thân tản ra khí tức khủng khiếp, vẻ mặt dữ tợn đang đuổi theo hắn.
- Mẹ nó, lão già này ăn mị dược à? Không ngờ lại đuổi theo như điên?
Vương Hạo bị dọa cho giật mình, đây chính là cường giả Thần Vị cảnh, chỉ cần khẽ động ngón tay đã có thể lấy mạng hắn.
Vì người như thế lãng phí một miếng kim tệ sống lại, thật sự không đáng.
Mộc Đầu cau mày nói:
- Sở Thánh Hùng này đã tiêu hao năm vạn năm thọ nguyên làm cho chiến lực tăng lên gấp ba, lại bất chấp thân thể bị thương nặng từ Tru Thiên Đại Trận vùng vẫy thoát ra ngoài, đây hoàn toàn chính là đang liều mạng mà.
Vương Hạo hầm hừ nói:
- Hôm nay, hai cung Thiên, Tiên làm ăn kiểu gì không biết, trận pháp tru thiên trâu bò như vậy mà ngay cả một cá nhân bọn họ cũng không vây bắt được, chẳng lẽ thật sự muốn chúa cứu thế giàu tinh thần trọng nghĩa tôi đây chết oan chết uổng, bọn họ mới hài lòng sao?
Ánh mắt của Mộc Đầu co rút, hoàn toàn cạn lời với lô-gich như thần của Vương Hạo.
Cậu giết cháu trai ruột của người ta, người ta có thể không liều mạng với cậu sao?
Hơn nữa, từ thiên phú Sở Thiên Huyền biểu diễn ra đã có thể thấy, đây tuyệt đối là người nối nghiệp quan trọng mà thần tộc Thiên Thánh bồi dưỡng, cũng là máu thịt trong tim, bảo vật trong tay của Sở Thánh Hùng.
Hiện tại bảo vật trong tay này bị Vương Hạo hủy đi rồi, nếu như vậy mà còn chưa tìm hắn liều mạng, đó mới thật sự là gặp quỷ.
- Người gỗ trước mặt, mau dừng lại, bằng không chờ lão phu đuổi kịp cậu, cậu chắc chắn sẽ phải chết…
Sở Thánh Hùng lạnh giọng uy hiếp nói.
Mộc Đầu nhíu chặt mày, hắn ghét nhất có người uy hiếp hắn, nhất là những kẻ đã này trước kia ở trước mặt hắn thậm chí còn không bằng một con kiến.
Vương Hạo liếc Mộc Đầu, phát hiện thấy sắc mặt của người này vô cùng khó coi.
Tuy nhiên suy nghĩ một chút cũng đúng, dựa theo lời của Mộc Đầu mà nói, hắn đã từng là cường giả trên cảnh giới Thần Vị, mà bây giờ lại bị Sở Thánh Hùng cường giả Thần Vị cảnh này uy hiếp, gặp phải chuyện này mà trong lòng còn dễ chịu mới là chuyện lạ.
Cho dù Sở Thánh Hùng là người trong thần tộc, chiến lực vượt xa những người cùng đẳng cấp, nhưng muốn so sánh với người đã từng là Mộc Đầu, đây hoàn toàn là không cùng một cấp bậc.
Mộc Đầu lạnh lùng nói:
- Cút! Đừng ép tôi ra tay!
Trong nháy mắt tinh thần của Vương Hạo tăng cao, hắn vô cùng muốn xem thử sau khi Mộc Đầu bạo phát sẽ mạnh như thế nào.
Sở Thánh Hùng châm chọc nói:
- Một người chết trốn trong khúc gỗ kéo dài hơi tàn cũng dám bảo lão phu cút, cậu tính là cái gì?
Vừa dứt lời, Mộc Đầu đột nhiên dừng lại, xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Thánh Hùng, giống như đang nhìn người chết vậy.
Trong lòng Sở Thánh Hùng run lên, bị ánh mắt bình tĩnh như nước của Mộc Đầu này dọa sợ, bất kể nói thế nào Người gỗ này cũng là cường giả thượng cổ, ai biết sẽ có thủ đoạn gì không để cho người khác biết được chứ?
Mộc Đầu thản nhiên nói:
- Năm đó tôi tự tay giết hơn ngàn vạn sinh linh, hơn ba vạn Thần tộc, năm thần thượng cổ, tôi đều cho bọn họ lựa chọn cơ hội chết thế nào, hiện tại ông nên lựa chọn rồi.
Vẻ mặt Sở Thánh Hùng thay đổi mạnh mẽ, cảm giác mình giống như trêu chọc phải một tồn tại tuyệt đối không nên trêu chọc.
Hơn ngàn vạn sinh linh!
Hơn ba vạn Thần tộc!
Năm thần thượng cổ!
Chiến tích trâu bò như vậy hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được năm đó người gỗ này đã đạt tới cảnh giới thế nào?
Ánh mắt của Vương Hạo và Tiểu Bạch lóe ra sự sùng bái, bị giọng điệu thản nhiên mà không mất khí phách của Mộc Đầu này hấp dẫn mạnh mẽ.
Đồng thời bọn họ cũng sinh ra sự tò mò nhất từ trước tới nay đối với thân phận của Mộc Đầu, chiến tích lợi hại như vậy tuyệt đối không thể nào là hạng người không có tiếng tăm gì.
Sở Thánh Hùng vội vàng cung kính nói:
- Hậu bối có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mạo phạm tiền bối, xin tiền bối không trách tội.
Mộc Đầu vẫn thản nhiên nói:
- Lựa chọn nhanh lên!
Sở Thánh Hùng sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cầu xin tha thứ:
- Xin tiền bối tha tội, hậu bối tuyệt đối không phải có ý định mạo phạm người, chỉ là nóng ruột báo thù cho cháu trai.
Mộc Đầu liếc Sở Thánh Hùng, khẽ hỏi:
- Cậu tên là Sở Thánh Hùng, vậy cậu có biết Sở Thiên Phách hay không?
Ánh mắt của Sở Thánh Hùng chợt co lại, một giọt mồ hôi từ trên trán chậm rãi nhỏ xuống.
Nếu như hắn nhớ không lầm, Sở Thiên Phách này là nhân vật thời thượng cổ, cũng là thiên tài mạnh nhất trong lịch sử thần tộc Thiên Thánh của bọn họ.
Hắn suy diễn Địa Ngục Luân Hồi đến cảnh giới chưa từng có, hình như là lục đạo luân hồi đổi mạng gì đó.
Cho dù là các thần thượng cổ ở trước mặt thần thông này cũng chỉ có thể bị giết.
Đáng tiếc từ sau khi Sở Thiên Phách biến mất, thần tộc Thiên Thánh của bọn họ đã không còn người có thể lĩnh ngộ lục đạo luân hồi.
- Lẽ nào tiền bối là Sở Thiên Phách lão tổ tông của thần tộc Thiên Thánh tôi?
Sở Thánh Hùng thử thăm dò.
- Tôi không phải là Sở Thiên Phách, chỉ là một người muốn tìm hắn báo thù mà thôi.
Mộc Đầu lắc đầu, hai mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo, bắn thẳng đến Sở Thánh Hùng.
Sở Thánh Hùng bị sợ liên tiếp lui về phía sau, trong lòng lại mắng Mộc Đầu hết lần này tới lần khác.
Ông nội anh, hoàn toàn ra chiêu mà không theo bài bản gì cả, làm gì có người cách mấy trăm vạn năm mới tới báo thù chứ?
Mộc Đầu chậm rãi giơ tay lên.
- Sự kiên nhẫn của tôi đã dùng hết rồi, nếu cậu không lựa chọn, tôi đây đã giúp cậu chọn.
Hai mắt Sở Thánh Hùng hiện lên hung quang, nếu Mộc Đầu cố ý muốn giết hắn, vậy hắn cũng không thể ngồi chờ chết.
Hơn nữa, hắn vẫn thật sự không tin một người mất đi thân thể, còn có thể giữ lại bao nhiêu thực lực của năm đó.
- Xem chiêu, Địa Ngục Luân Hồi!!!
Sở Thánh Hùng bấm quyết ngón tay, dự định tiên hạ thủ vi cường.
- Đã muộn rồi, ngay cả tôi kéo dài thời gian mà cũng không nhìn ra được.
Mộc Đầu lắc đầu, khẽ nói:
- Cậu thực sự là một con heo!
Vừa dứt lời, trong vũ trụ xuất hiện một năng lượng kỳ lạ, nhanh chóng bao vây Sở Thánh Hùng lại.
Sắc mặt Sở Thánh Hùng thay đổi mạnh mẽ, hoảng sợ kêu lên:
- Đây là Đại Dự Ngôn Thuật, ông là...
Còn chưa nói dứt lời Sở Thánh Hùng đã lập tức biến mất, thay vào đó là một con heo nhỏ đáng yêu, trôi lơ lửng trong vũ trụ.
Vương Hạo và Tiểu Bạch thấy được đều trợn mắt há hốc mồm, má ơi, đùa à!
Chỉ một câu nói đã khiến một cường giả Thần Vị cảnh, hơn nữa còn là cường giả Thần Vị cảnh của Thần tộc biến thành heo.
Đại Dự Ngôn Thuật gì đó cũng quá kiêu ngạo đi?
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Đại Dự Ngôn Thuật là gì? Thần thông sao?
- Không phải.
Mộc Đầu lắc đầu.
- Đại Dự Ngôn Thuật chỉ là một loại võ kỹ.
- Võ kỹ?
Vương Hạo và Tiểu Bạch kinh ngạc kêu lên một tiếng, cảm thấy Mộc Đầu đang nói đùa, hiệu quả lợi hại như vậy sao lại có thể là võ kỹ?
Mộc Đầu giải thích:
- Ở thời đại thượng cổ, người bình thường chỉ có thể tu luyện võ kỹ, mà sau khi tu luyện võ kỹ đạt tới cực hạn, hiệu quả của chúng hoàn toàn không kém thần thông, thậm chí đùa nát thần thông cũng hoàn toàn không có vấn đề.
- Không thể nào?
Vương Hạo hơi không tin.
Mộc Đầu lắc đầu bật cười nói:
- Cậu thật đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, lẽ nào cậu không phát hiện ra, võ kỹ giơ ngón tay giữa lên dụ cho người khác tức giận của cậu có tiềm lực vô cùng lớn sao?
Vương Hạo hơi sửng sốt, cảm thấy Mộc Đầu nói rất đúng, có một số kỹ năng chỉ cần sử dụng thoả đáng, phá bỏ thần thông thật hoàn toàn không có vấn đề.
Ví dụ như hắn dùng sự vô liêm sỉ phá bỏ sự hành hạ tinh thần trong luân hồi màu vàng, lại dùng tâm linh tương thông thành công trở về...