Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 564: Chương 564: Long Mộ




Tiểu Bạch nhảy lên vai Mộc Đầu, dùng khuôn mặt đầy thịt nhỏ nhắn của mình cà cà Mộc Đầu, tỏ vẻ dễ thương làm nũng nói:

- Mộc Đầu, ông xem thỏ bảo bảo tôi dễ thương như thế, có thể học được Đại Dự Ngôn Thuật hay không?

Mộc Đầu cưng chiều khẽ xoa đầu thỏ của Tiểu Bạch, lại cười nói:

- Chỉ cần cậu muốn học, tôi đây sẽ dạy cho cậu là được rồi.

- Thật vậy sao?

Tiểu Bạch hài lòng nhảy lên nhảy xuống.

Vương Hạo bu lại, cười hì hì nói:

- Còn tôi?

Mộc Đầu bật cười lắc đầu nói:

- Nói một cách nghiêm túc, Lục Nhâm Thần Số của cậu lợi hại hơn Đại Dự Ngôn Thuật của tôi, bây giờ cậu muốn học Đại Dự Ngôn Thuật của tôi, điều này khiến cho tôi rất xấu hổ.

Vương Hạo hơi sửng sốt, tò mò hỏi:

- Lục Nhâm Thần Số thật sự lợi hại như vậy?

Mộc Đầu khẽ gật đầu, nói:

- Thượng cổ là một thời đại cường giả Thiên Vị nhiều như chó, cường giả Thần Vị cảnh chạy đầy đất, muốn xưng bá một phương chỉ có đột phá trên Thần Vị cảnh, đạt tới cấp bậc các thần thượng cổ mới được, nhưng trong đó có một người, hắn chỉ có tu vi Vũ Thần, nhưng hắn lại có thể xưng bá một phương, không người nào dám động.

- Vì sao?

Tiểu Bạch tò mò hỏi.

Vương Hạo thử thăm dò:

- Lẽ nào người này tu luyện Thần Số Lục Nhâm?

Mộc Đầu khẽ gật đầu.

- Vũ Thần này hắn không phải thiên tài, cũng không có cách nào vượt cấp khiêu chiến, mà khi sau hắn tu luyện Lục Nhâm Thần Số đến cực hạn, đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, khiến cho cả thời đại thượng cổ đều nhớ kỹ tên của hắn.

- Hắn làm chuyện gì?

Tiểu Bạch không ngừng hỏi.

Vẻ mặt Vương Hạo cũng tò mò, hắn hoàn toàn không ngờ một Vũ Thần thượng cổ trong thời đại cao thủ kia đầy đường lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

Mộc Đầu thở ra một hơi, vẻ mặt kính nể nói:

- Năm đó hắn bị một trong các thần thượng cổ truy sát, nhưng cuối cùng lại thành công giết ngược lại vị thần thượng cổ này.

- Cái gì chứ, một Vũ Thần giết chết thần thượng cổ?

Vương Hạo và Tiểu Bạch khiếp sợ tới mức ngây người, cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề.

Trên Vũ Thần là Thiên Vị cảnh, trên Thiên Vị cảnh là Thần Vị cảnh, mà ở trên Thần Vị cảnh mới là các thần thượng cổ cấp bậc khác.

Đương nhiên, các thần thượng cổ này cũng có ba bảy loại, cao cấp nhất không ngoài bốn vị Chí Tôn lớn, rất lợi hại, dám trảm giết vũ trụ Thiên Đạo này.

Nhưng bất kể nói thế nào, một Vũ Thần vượt qua ba cảnh giới lớn giết chết một thần thượng cổ, chiến tích dũng mãnh như vậy cho dù ở thời đại nào cũng là tin tức kinh thiên động địa lớn.

Mộc Đầu gật đầu một cái, nghiêm túc nói:

- Đây là chỗ kinh khủng của cực hạn Lục Nhâm Thần Số, nó có thể tính ra quá khứ, tương lai, hiện tại, tất cả mọi thứ của thế gian đều tránh không khỏi công thức tính toán của nó, nói cách khác bất kể là người hay là thần, ở trước mặt Lục Nhâm Thần Số cực hạn căn bản không có bí mật gì, tất cả nhược điểm trên người căn bản không che giấu được.

- Ục ục...

Tiểu Bạch nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa sau khi trở về, nhất định phải đem bảo bối thu thập và cất giấu trong kho Tiểu Kim trả trở về.

Nếu bị Vương Hạo nhỏ mọn này tính ra được, vậy cuộc sống còn lại của thỏ chỉ còn có thể hát bài hát bi thương rồi.

Vương Hạo cau mày nói:

- Ý của ông là Vũ Thần kia tính ra được mọi thứ của các thần thượng cổ, đồng thời bày cuộc nhắm vào nhược điểm của vị thần thượng cổ kia, do đó tiến hành giết ngược lại?

Mộc Đầu khẽ gật đầu, cảm khái nói:

- Năm đó sau khi hắn giết vị thần thượng cổ kia, đã được người đời tôn xưng là Tri Thiên Mệnh, cho dù bốn đại Chí Tôn năm đó nhìn thấy hắn cũng đều xưng hô ngang hàng, chính là sợ hắn nói ra nhược điểm của bọn họ, khiến bọn họ có nguy cơ ngã xuống.

- Tri Thiên Mệnh thật lợi hại, không ngờ lại có thể khiến cho bốn đại Chí Tôn cũng phải kiêng kỵ.

Vương Hạo thở phù phù, trong lòng kích động muốn ngay lập tức làm cho Lục Nhâm Thần Số đạt mãn cấp.

Nhưng nếu đạt mãn cấp rồi chuyện gì cũng có thể tính được, không có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì cuộc sống sẽ vô cùng nhàm chán.

Lại nói, trong túi hắn cũng không có đủ số điểm tội ác này.

Mộc Đầu vỗ nhẹ vào đầu Vương Hạo, lại cười nói:

- Cậu có tiềm lực trở thành Tri Thiên Mệnh, cũng có tiềm lực trở thành Chí Tôn, cho nên cũng không cần tốn tâm tư đi học Đại Dự Ngôn Thuật, đây hoàn toàn chính là đang lãng phí thời gian.

- Gào...

Đúng lúc này, tiếng gào thét đau khổ vang lên.

Vương Hạo quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Sở Thánh Hùng lúc nãy biến thành heo đã đổi trở lại, chỉ có điều trong đôi mắt Sở Thánh Hùng tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Sau đó cũng không dám chậm trễ một giây, xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Hắn thật sự không thể tin được, năm đó uy chấn thời thượng cổ, quái vật số một bị các thế lực lớn liệt vào đối tượng không thể trêu chọc, lại có sống thể từ thời thượng cổ cho đến ngày hôm nay.

- Ai, tôi thực sự bị thời đại đào thải, không ngờ nhanh như vậy lại có thể biến trở về.

Mộc Đầu thở dài, vẻ mặt chán nản nói không nên lời.

Tiểu Bạch dùng bộ móng nhỏ của nó vỗ nhẹ vào mặt Mộc Đầu, an ủi:

- Ông cũng không tính là bị thời đại đào thải, ít nhất ông còn có thể dạy Đại Dự Ngôn Thuật cho thỏ bảo bảo tôi.

Mộc Đầu khẽ xoa đầu Tiểu Bạch, tâm tình không hiểu sao lại trở nên tốt hơn, sau đó hắn nắm lấy Vương Hạo hóa thành ánh sáng xanh lập tức biến mất.

...

Tinh hệ Bắc Áo, hành tinh Giác Đấu.

Sau khi Thiếu tướng quân cướp sạch sẽ một hồi, nơi đây đã khôi phục lại, dũng sĩ Giác Đấu vẫn chiến đấu trên lôi đài, kẻ có tiền vẫn điên cuồng đánh cược.

Lão ma đầu và Lý Vân Dương đi trên phố.

Lão ma đầu nhịn không được hỏi:

- Tôi nói này Lý tiểu tử, cậu xác định tiểu tình nhân kia sẽ giúp đỡ cậu sao?

- Tôi cũng không biết Bạch Linh có thể giúp tôi hay không.

Giữa hai lông mày Lý Vân Dương lộ ra sự quật cường.

- Nhưng tôi nhất định phải cứu Khố Lạp ra, tuyệt đối không thể để cho hắn chịu khổ ở nơi đó.

Trong lòng lão ma đầu thở dài, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn vốn tưởng rằng tiểu tử Lý Vân Dương này ngay từ đầu chính là cong, nhưng ai biết đợi sau khi hiểu ra chân tướng mới biết được hóa ra tất cả những điều này đều do tiểu tử Vương Hạo kia giở trò quỷ.

Rõ ràng là một nam nhân lại bị biến thành cong, cũng mệt tiểu tử Vương Hạo kia có thể nghĩ ra loại chuyện thất đức này.

Lúc này, Lam Độc Vương xuất hiện bên cạnh Lý Vân Dương, lạnh lùng nói:

- Lý Vân Dương, cậu còn tới hành tinh Giác Đấu làm gì?

Lý Vân Dương trước tiên tiến lên thi lễ, sau đó nghiêm túc nói:

- Lần này tôi đến tìm Bạch Linh cầu viện, hi vọng cô ấy có thể giúp tôi cứu một người.

- Ai?

Lam Độc Vương nhíu mày hỏi.

Lý Vân Dương hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Khố Lạp, người bị Vương Hạo bắt đi kia là người tôi thương.

Trong nháy mắt vẻ mặt Lam Độc Vương lạnh xuống, tức giận đến run người.

Tiểu thư nhà bọn họ vì tiểu tử này bỏ ra nhiều như vậy, nhưng kết quả tiểu tử này lại thích một nhân yêu, hiện tại còn tới tìm tới tiểu thư nhà bọn họ nhờ đi cứu tên nhân yêu kia.

Ông nội anh, bụng dạ này cũng quá lớn đi?

Lý Vân Dương liền vội vàng nói:

- Chỉ cần Bạch gia chịu giúp tôi cứu Khố Lạp, vậy tôi đồng ý nói ra vị trí của Long Mộ cho Bạch gia các người biết.

- Long Mộ?

Đôi mắt của Lam Độc Vương chợt co lại, hơi thở trở nên dồn dập.

Lão ma đầu nhìn thật sâu vào trong mắt của Lý Vân Dương, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Vương Hạo muốn xếp nội ứng bên cạnh Lý Vân Dương rồi, người này có số mệnh thật sự quá mạnh mẽ.

- Xem ra mình cần phải nhanh chóng liên hệ với Vương Hạo mới được.

Khóe miệng Lão ma đầu nhếch lên đầy vẻ bí hiểm, trong lòng suy tính, Vương Hạo có nhận được quả của cây Hỗn Độn trên hành tinh tử vong hay không, nếu không, có thể cho Lý Vân Dương đến đó thử một lần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.