Hành tinh Lôi Khắc.
Hai người Vương Hạo và Mộc Đầu đứng trên một tòa nhà lớn, nhìn về cung điện Lôi Khắc phía trước.
- Cậu tới nơi đây làm gì?
Mộc Đầu không nhịn được hỏi.
Vương Hạo mỉm cười nói:
- Tôi và một người đánh cược, nói muốn lấy được trái tim Lôi Khắc trong tay chủ nhân của hành tinh này.
Mộc Đầu nhắm mắt lại cảm ứng, khẽ nói:
- Là thứ mà tiểu tử toàn thân xanh mượt vừa đột phá Thiên Vị cảnh, đang cầm trong tay sao?
- Không sai!
Vương Hạo khẽ gật đầu.
- Người này tên là Lôi Khắc, vừa đột phá Thiên Vị cảnh, hơn nữa vóc người lại xanh mượt, cũng không biết bị người ta cho đội nón xanh bao nhiêu lần rồi.
Mộc Đầu bật cười nói:
- Cái miệng này của tiểu tử cậu thật đúng là không buông tha cho người ta mà.
Vương Hạo bĩu môi.
- Tôi là chúa cứu thế tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, làm sao có thể giống những bà tám miệng không buông tha người chứ?
Vẻ mặt Tiểu Bạch ghét bỏ, cái gì mà chúa cứu thế tràn đầy tinh thần trọng nghĩa chứ, lúc thu lại kho tiền của nhỏ bé của nó, mắt còn sáng hơn hợp kim 24K, động tác còn chuyên nghiệp hơn thổ phỉ, lúc đó làm thế nào cũng nhìn không ra được chút tinh thần trọng nghĩa nào.
Đồng thời, Tiểu Bạch vừa nghĩ tới kho tiền nhỏ mà mình khổ cực để dành mấy năm bị Vương Hạo dọn trống rỗng, nó lại thở phì phò cắn mạnh vào củ cà rốt đang cầm trên tay, giống như củ cà rốt này là Vương Hạo vậy.
Mộc Đầu khẽ hỏi:
- Có muốn tôi giúp cậu một tay, lấy trái tim của Lôi Khắc đến đây hay không? Một cao thủ Thiên Vị cảnh còn không đáng cho tôi để vào mắt.
- Nếu như chuyện gì cũng trực tiếp nhảy đến kết quả, ông không cảm thấy rất nhàm chán sao?
Vương Hạo lắc đầu.
- Tôi thích hưởng thụ quá trình này, mà không phải trực tiếp nhìn kết quả.
Mộc Đầu đánh giá Vương Hạo, không nhịn được nói:
- Tiểu tử cậu thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ có tu vi Vũ Vương cấp sáu, nhưng lại có một trái tim vô địch.
Vương Hạo cười hỏi:
- Ông dùng cái gì thấy được?
Mộc Đầu giải thích:
- Người đời sống ở trên thế gian này, không phải vì sinh tồn tốt hơn, chính là vì có thể được người khác tán thành, mà cá tính của cậu hình như chỉ là vì đùa giỡn, tất cả mọi thứ trên thế gian cũng giống như món đồ chơi của cậu vậy, như thế mà còn không gọi là trái tim vô địch sao?
Vương Hạo cười hỏi:
- Vậy ông có hứng thú đi theo tôi đùa giỡn hay không?
Mộc Đầu suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Năm đó tôi đã đáp ứng Lôi Thần giúp ông ta tìm một người thừa kế, tu vi của cậu thật sự quá yếu, tôi sợ cậu chơi quá mức, cuối cùng sẽ chết yểu, cho nên vẫn là đi theo bên cạnh cậu thì thỏa đáng hơn.
Tiểu Bạch khẽ gật đầu tán thành, dường như lần trước lúc Vương Hạo thời chết, quả thật xem như là chết yểu.
- Tôi nhổ vào... Ông mới là chết yểu.
Vương Hạo giận dữ xì một tiếng khinh miệt.
Mộc Đầu mỉm cười, cảm thấy sau này đi theo Vương Hạo nhất định sẽ rất thú vị.
- Ầm ầm...
Đúng lúc này, một tiếng nổ từ phía sau truyền đến.
Vương Hạo quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu từ trên cao hạ xuống, ngã chổng vó.
- Các người là tạo hình gì vậy?
Vương Hạo không nhịn được cười nói.
- Còn không phải nhờ chuyện tốt của cậu làm sao? Ngay cả phi thuyền cũng không biết đường mà để lại.
Lăng Tiêu hầm hừ đứng lên.
Vương Hạo vô tội trợn trừng mắt.
- Lẽ nào trong không gian Thứ Nguyên của các người, lại không có loại phi thuyền nhỏ sao?
Lăng Tiêu tức giận phát điên.
- Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu và con thỏ này, đều có không gian Thứ Nguyên lớn đến dọa người sao?
Vương Hạo quan sát Lăng Tiêu, tò mò hỏi:
- Vậy các người làm thế nào trở về?
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, ném một khối Ma Phương màu đen vào người Vương Hạo.
- Đây là khối Ma Phương Cực Thiên chúng tôi tìm được trên hành tinh Tử Vong, nó có chức năng truyền tống.
- Không ngờ lại là Ma Phương truyền tống của Ma Phương Cực Thiên.
Đồng tử của Mộc Đầu chợt co lại, giơ tay lấy khối Ma Phương cầm trong tay, cẩn thận xem xét.
- Ma Phương truyền tống?
Vương Hạo nhíu mày lại, lấy khối Ma Phương Cực Thiên màu vàng đoạt được từ trong tay Lý Vân Dương ra, tò mò hỏi:
- Vậy Ma Phương màu vàng kim này là Ma Phương gì?
Mộc Đầu kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Đây là Ma Phương ý chí!
- Ma Phương ý chí?
Vẻ mặt Vương Hạo tò mò.
Mộc Đầu giải thích:
- Bên trong Ma Phương ý chí nắm giữ lực ý chí của Thần Minh Cực Thiên, nó có thể bảo vệ cậu không bị ngoại tà xâm nhập, ví dụ như lão quái vật đoạt xác, công kích tinh thần... Ma Phương truyền tống rất dễ hiểu, có thể truyền tống giữa các hành tinh.
Đám người Lăng Tiêu không nhịn được mặc niệm ba phút vì chuyện trước đây Thiên Ma Thần đoạt xác Lý Vân Dương, cho dù nhìn thế nào chức năng này cũng đều rất yếu, chết tử tế không chết lại bị Thiên Ma Thần đụng đến, thực sự quá bi thảm.
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Lẽ nào mỗi cái Ma Phương Cực Thiên này đều có những chức năng không giống nhau?
Mộc Đầu khẽ gật đầu, trả lại Ma Phương màu đen cho Vương Hạo.
- Bảy Ma Phương Cực Thiên mỗi một cái đều nắm giữ chức năng khác nhau, cậu được hai cái, có thể thấy bọn chúng có duyên với cậu, nói không chừng sau này cậu có thể sưu tập được tất cả bảy Ma Phương Cực Thiên lại với nhau.
- Tôi và bọn chúng thật sự rất có duyên, nhất định có thể sưu tập tất cả.
Vương Hạo mỉm cười, lấy hai Ma Phương lại.
Đám người Lăng Tiêu liếc mắt, Ma Phương này có duyên với cậu sao? Đúng ra là có duyên với Lý Vân Dương, chỉ là bị cậu cướp mất mà thôi.
- Ầm ầm ầm...
Đột nhiên, từng tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt ánh lửa ngập trời lan tràn ra.
Đám người Vương Hạo quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều phi thuyền, bọn họ không ngừng nổ súng vào mặt đất.
Tiền Vạn Dương liếc mắt nhìn phi thuyền, liền vội vàng nói:
- Lão đại, những phi thuyền kia là phi thuyền của Bạch gia một trong bốn gia tộc lớn của tinh hệ Thiên Dương.
- Bạch gia?
Vương Hạo nhíu mày lại.
Trần Diệu tiến lên, nhắc nhở:
- Lão đại, bạn gái của Lý Vân Dương này chính là đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Linh.
Vương Hạo gãi cằm, lẩm bẩm nói:
- Không biết tiểu tử Lý Vân Dương kia mở miệng dùng đại chiêu gì, thành công thuyết phục bạn gái hắn tới cứu bạn trai của hắn chứ?
Giọng điệu Tiền Vạn Dương sốt ruột nói:
- Lão đại, anh mau nhìn, đó không phải là Lý Vân Dương, lão ma đầu, còn có Bạch Linh sao?
Vương Hạo quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy ba người Lý Vân Dương, lão ma đầu, Bạch Linh đang chạy như bay về phía cung điện Lôi Khắc, dọc đường đi là thần ngăn giết thần, phật cản giết phật.
- Người anh em ngoan ngoãn của tôi, con trai của Thiên Đạo, quả thực vô địch mà!
Vương Hạo trợn mắt há hốc mồm, trong lòng không thể không nhấn một like cho Lý Vân Dương, đây quả thực là kẻ chiến thắng đời người!
Ngày hôm nay chơi trước mặt, ngày mai chơi phía sau, ngày kia mọi người cùng nhau chơi.
Phi, thật sự buồn nôn!
- Vẫn là tiểu tử Lý Vân Dương này biết chơi, chẳng những chơi được gậy quấy phân, còn có thể chơi một súng vào lỗ, thực sự... Tính toán tỉ mỉ mà.
Vẻ mặt Vương Hạo bội phục nói.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người biết chân tướng có mặt ở đó, đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Đây rõ ràng là ông trời đã ban cho Lý Vân Dương một khẩu súng để cho hắn tương lai vui chơi một phát vào lỗ, hoặc một phát vào nhiều lỗ.
Nhưng đáng tiếc là trước khi Lý Vân Dương học được cách nổ súng, không ngờ lại gặp phải cái kẻ thiếu đạo đức Vương Hạo này.
Cuối cùng chưa học được cách nổ súng, trái lại học xem súng thành gậy quấy phân mà sử dụng, thực sự phụ lòng trời cao đã ban ân...