Trong vũ trụ.
Sở Thánh Hùng đang cùng cường giả Thần Vị cảnh của hai cung Thiên, Tiên chiến đấu.
Ba vị tộc còn lại trưởng liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng bay đi về phía hành tinh Tử Vong.
Tuy rằng bọn họ rất hi vọng Sở Thánh Hùng chết ở nơi đó, nhưng càng không hy vọng vị trí của không gian Thần Đạo bị công bố ra.
Hạ Phong quát to một tiếng.
- Ba lão già này muốn giết người diệt khẩu, nhanh cản bọn họ lại.
- Tru Thiên Đại Trận, thay đổi trận.
Lúc này, một trăm lẻ tám vị cường giả Thần Vị cảnh nhanh chóng hành động, hóa thành tàn ảnh bay ra ngoài, làm cho phạm vi của Tru Thiên Đại Trận lớn ra gấp ba lần.
Đồng thời, cũng thành công ngăn lại ba vị tộc trưởng, hơn nữa còn bao vây bọn họ chặt chẽ trong Tru Thiên Đại Trận.
- Đáng chết!
Vẻ mặt của ba vị tộc trưởng trở nên nghiêm trọng, bọn họ không nghĩ tới tới Tru Thiên Đại Trận này lại còn có thể phóng to thu nhỏ được.
- Gào!!!
Đúng lúc này, Sở Thánh Hùng phát ra một tiếng gầm thét giận dữ, trong nháy mắt khí tức khủng khiếp trên người tăng lên gấp đôi.
Ánh mắt của Hạ Phong chợt co lại, cả kinh kêu lên:
- Người này sắp sử dụng cấm thuật, hắn đây là muốn liều mạng, nhanh cản hắn lại.
Long San San nhăn mày, lạnh lùng nói:
- Hiện tại vị trí không của gian Thần Đạo có người biết, chúng tôi cũng không cần cố sức bắt sống, trực tiếp khởi động sát trận giết hắn.
- Dạ.
Lúc này, một trăm lẻ tám vị cường giả Thần Vị cảnh bấm quyết ngón tay, trong nháy mắt một trăm lẻ tám ánh sáng màu vàng điểm sáng lên vũ trụ tối tăm.
Sắc mặt của ba vị tộc trưởng còn lại thay đổi mạnh mẽ, nếu một khi sát trận này khởi động, vậy bọn họ thật sự có thể gặp nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, ba vị tộc trưởng không dám do dự, cũng vội vàng sử dụng cấm thuật, trong nháy mắt khiến cho chiến lực tăng gấp đôi, dự định đi ra ngoài trước rồi tính sau.
- Ầm ầm ầm...
Một giây tiếp theo, từng tiếng nổ vang truyền đến trên hành tinh Tử Vong.
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn không trung, chỉ thấy trên bầu trời ánh sáng màu vàng thật sự quá chói mắt, khí tức khủng khiếp vọt tới hết đợt này tới đợt khác.
Mộc Đầu lắc đầu, thở dài nói:
- Chỉ dựa vào bốn cường giả Thần Tộc, muốn phá Tru Thiên Đại Trận đơn giản là si tâm vọng tưởng, tuy nhiên sau chuyện này một trăm lẻ tám vị cao thủ Thần Vị cảnh, chắc hẳn cũng phải bỏ mạng phân nửa.
Vương Hạo gõ Mộc Đầu một cái, tò mò hỏi:
- Trên đó xảy ra chuyện gì?
Mộc Đầu ngẩng đầu nhìn lên không trung giải thích:
- Hiện tại tộc trưởng của bốn Thần tộc lớn đều sử dụng cấm thuật, sử dụng thọ nguyên vạn năm của mình đổi lấy chiến lực tăng lên gấp đôi, một trăm lẻ tám cường giả Thần Vị cảnh cũng mở ra đại sát trận tru thiên, hai bên đã bắt đầu liều mạng.
Ánh mắt Vương Hạo liền sáng ngời, chỉ cần hai bên bắt đầu trận chiến đầu tiên này, như vậy phía dưới sẽ có thể không dừng lại được.
- Nếu như vậy, chúng ta đi thôi!
Vương Hạo nói.
- Khụ khụ...
Mộc Đầu bị sặc, người này mới vừa rồi còn nói cái gì mà chuyện người nào làm người nấy chịu, nhưng bây giờ sau khi gây ra đại chiến của hai bên, hắn liền phủi mông một cái xoay người rời đi, hắn làm gì có chút giác ngộ nào của chúa cứu thế chứ?
- Làm gì nhìn tôi như vậy?
Vương Hạo dùng hai tay che ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mộc Đầu.
- Tôi cho ông biết tôi thích nữ nhân, không thích nam nhân, càng không thể nào thích một khúc gỗ.
Vẻ mặt Mộc Đầu đen thui, hắn tự nhận cả đời này loại người gì cũng đã gặp qua, nhưng duy nhất chỉ có loại người vô liêm sỉ giống như Vương Hạo này hắn chưa từng gặp bao giờ.
Đồng thời, hắn coi như là nhìn rõ, Vương Hạo này sở dĩ nói nói nhảm nhiều như vậy, hoàn toàn là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho những lão già kia, thuận tiện còn có thể bày ra bộ dạng tôi không muốn rời đi, là các người bắt tôi rời đi.
Cứ như vậy hắn không chỉ có thể yên tâm thoải mái rời đi, mà còn thể kiếm lời được danh tiếng tốt, thực sự trước đây chưa từng gặp đồ vô liêm sỉ như vậy.
Tuy nhiên, trực giác của hắn nói cho hắn biết mục đích thực sự của tiểu tử Vương Hạo này chính là muốn gây chiến giữa hai cung Thiên, Tiên và bốn Thần tộc lớn.
Tuy rằng hắn không nghĩ ra gây ra đại chiến giữa hai phe này thì có ích lợi gì, nhưng hắn lại có cảm giác này.
Không nghĩ ra, Mộc Đầu cũng sẽ không suy nghĩ nữa, nắm chặt Vương Hạo và Tiểu Bạch, hóa thành ánh sáng màu xanh lập tức biến mất.
- Lão đại!
- Sư đệ!
- Anh họ!
Bốn người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Lâm Mộng Mộng kinh sợ hô lên một tiếng.
Giọng nói của Vương Hạo truyền đến.
- Các người đến hành tinh Lôi Khắc tìm tôi, tuy nhiên tốc độ phải nhanh, có thể tôi sẽ không đợi được lâu.
Nghe vậy sắc mặt của ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hoàn toàn đen thui, ông nội cậu, gọi cậu lại không phải hỏi cậu đi đâu, mà vì muốn bảo cậu lấy phi thuyền vũ trụ ra, để cho bọn họ có thể an toàn rời đi.
Nhưng tốc độ của Mộc Đầu quá nhanh, sớm đã mang theo Vương Hạo và Tiểu Bạch biến mất tăm, bọn họ có gọi thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Lăng Tiêu khẽ xoa mi tâm.
- Bây giờ nên làm gì? Không có phi thuyền chúng ta sẽ rời đi như thế nào?
Ánh mắt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu rơi vào trên người Lâm Mộng Mộng, hi vọng vị tiểu em họ đáng yêu này của Vương Hạo có thể lấy phi thuyền vũ trụ ra dẫn bọn họ về nhà.
Lâm Mộng Mộng lấy ra một chiếc phi thuyền dành cho một người, cười xấu hổ nói:
- Lúc đó tôi không có thời gian, cho nên chỉ lái chiếc phi thuyền dành cho một người qua.
Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu khóc không ra nước mắt, lẽ nào đây là kết cục của việc đi theo kẻ gây tai họa kiếm chuyện khắp nơi sao?
...
Trong vũ trụ.
- Ầm ầm ầm...
Một tiếng nổ vang lên, sau đó liền nhìn thấy ánh sáng màu vàng từ trong Tru Thiên Đại Trận thoát ra, đuổi theo hướng Vương Hạo vừa rời đi.
Hoa Dung Nguyệt vô cùng kinh ngạc, không ngừng kêu lên:
- Cung chủ, Sở Thánh Hùng tránh thoát Tru Thiên Đại Trận, đang đuổi theo Vương Hạo, chúng ta phải làm sao?
Hạ Phong kêu lên:
- Đừng quan tâm đến Sở Thánh Hùng, người tên là Mộc Đầu bên cạnh Vương Hạo kia không đơn giản, điều chúng ta cần phải làm là dốc hết sức đối phó với ba lão già còn lại, nhằm giảm bớt áp lực khi đánh vào không gian Thần Đạo.
Long San San liên tục gật đầu.
- Tên đã bắn ra thì không thể quay đầu lại được, nếu đã cùng bốn Thần tộc lớn xé rách mặt, vậy thì không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội làm suy yếu thực lực đối phương nào.
- Dạ.
Các cường giả Thần Vị cảnh còn lại trả lời một tiếng, lại tăng cường phát lực ra.
Ba người Lâm Minh Kiệt, Lý Ma Nhất, Chu Tiên Thành nở nụ cười khổ, sớm biết rằng sẽ có kết quả này vừa nãy bọn họ nên trực tiếp đem bán Sở Thánh Hùng là được rồi.
Hiện tại thì hay rồi, ba người bọn họ tiến vào đây nhằm giảm bớt áp lực cho Sở Thánh Hùng, nhưng hắn bỏ chạy một mình.
Chu Tiên Thành hít sâu một hơi nói:
- Hai vị, tôi cần dùng thần thông, hai người chuẩn bị tiếp ứng cho tốt.
Lâm Minh Kiệt, Lý Ma Nhất khẽ gật đầu, toàn thân bạo phát ra ánh sáng mạnh, ngăn cản công kích đến từ bốn phương tám hướng cho Chu Tiên Thành.
Chu Tiên Thành bấm chỉ quyết, quát to:
- Thần thông, mở!!!
Lúc này, ánh sáng màu đen bao phủ Chu Tiên Thành lại, một con quái thú màu đen cực lớn xuất hiện phía sau Chu Tiên Thành, há to miệng hút hết năng lượng xung quanh vào trong cơ thể của mình.
Đồng thời, còn truyền năng lượng hút được vào trong cơ thể của Chu Tiên Thành, khiến cho chiến lực của Chu Tiên Thành không ngừng tăng vọt.
Hạ Phong trầm giọng nói:
- Đây là thần thông cắn nuốt của thần tộc Thiên Tiên, có thể cắn nuốt tất cả năng lượng, bổ sung vào thân thể của mình, mọi người không nên sử dụng công kích năng lượng lung tung, hãy sử dụng công kích vật lý.
- Dạ.
Các vị cường giả còn lại đáp lời, đều rút vũ khí của mình ra, bắt đầu bao vây tấn công ba vị tộc trưởng.
Ánh mắt Hạ Phong nhìn về hướng Sở Thánh Hùng rời đi, trong lòng cầu nguyện cho Vương Hạo có thể bình an vô sự...