- Ầm ầm ầm...
Trên bầu trời, từng tiếng nổ không ngừng vang lên.
Hành tinh Tử Vong cũng đang không ngừng lắc lư, người phía trên lại càng ngã trái ngã phải, từng vết nứt dữ tợn trải khắp mặt đất, mắt thấy sắp muốn hoàn toàn sụp đổ.
Vương Hạo nắm chặt Mộc Đầu, không nhịn được hỏi:
- Tốc độ sụp đổ của hành tinh Tử Vong này có phải hơi nhanh không?
- Đây không phải là tốc độ sụp đổ bình thường của hành tinh Tử Vong.
Mộc Đầu khẽ gật đầu.
- Mà trong vũ trụ, Sở Thánh Hùng thỉnh thoảng còn công kích hành tinh Tử Vong, dẫn đến tốc độ sụp đổ tăng nhanh.
- Mẹ nó, cái lão rùa đen này lại muốn giết tôi như vậy sao?
Vương Hạo hoàn toàn nổi giận, lúc đang cùng người khác tiến hành cuộc chiến sinh từ, còn muốn đưa hắn một đoạn đường, người như thế thật sự không phải thứ tốt lành gì.
Ánh mắt của Mộc Đầu ghét bỏ nhìn Vương Hạo, giết chết cháu của người ta lại còn muốn người ta tha cho hắn, tâm của tiểu tử này cũng khó tránh khỏi quá lớn đi?
Tiểu Bạch nhảy lên đầu Mộc Đầu, làm ra vẻ dễ thương nói:
- Mộc Đầu, ông cũng là cường giả Thần Vị cảnh, chỉ cần ông dẫn chúng tôi đi, hắn nhất định không đuổi kịp.
Ánh mắt Vương Hạo liền sáng ngời, làm sao hắn lại có thể quên bên mình cũng có một cường giả Thần Vị cảnh, hơn nữa còn là lão quái vật sống sót từ thời thượng cổ.
- Được.
Mộc Đầu khẽ gật đầu, lập tức khí tức từ trong cơ thể bạo phát ra.
- Đợi đã!
Vương Hạo kêu dừng lại, sau đó hỏi:
- Những lão quái vật kia có đang nhìn tôi hay không?
- Người ta đang bận chiến đấu, làm sao có thời gian nhìn cậu chứ?
Mộc Đầu vừa cạn lời lại vừa buồn cười, phát hiện tiểu tử này không chỉ có vô sỉ, mà còn tự kỷ nữa.
- Không có là tốt rồi!
Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi:
- Còn bao lâu nữa thì hành tinh Tử Vong này sẽ sụp đổ?
Mộc Đầu hơi suy nghĩ.
- Lấy tiến độ sụp đổ này, nhiều nhất là năm phút sau sẽ hoàn toàn sụp đổ.
- Năm phút?
Vương Hạo gãi cằm, lẩm bẩm nói:
- Tuy năm phút hơi ngắn, nhưng đủ để tôi biểu diễn kỹ thuật thật sự rồi.
Tiểu Bạch nhảy lên vai của Vương Hạo, giọng điệu sốt ruột nói:
- Đừng có biểu diễn kỹ thuật thật sự gì nữa, chúng ta vẫn nên chạy thoát thân quan trọng hơn, thỏ bảo bảo tôi thật sự không muốn trở thành một con thỏ bị nướng khét.
Vương Hạo khiển trách:
- Vương Hạo tôi là một người có nguyên tắc, chuyện lần này là vì tôi mà ra, tôi làm sao có thể lại dứt áo ra đi như vậy?
- Người có nguyên tắc?
Mộc Đầu trợn mắt há hốc mồm,
Tuy rằng hắn và Vương Hạo quen biết không bao lâu, nhưng là từ trong các loại dấu hiệu cũng không khó nhìn ra được.
Người này chính là sản phẩm ba vô: vô liêm sỉ, vô nguyên tắc, vô đạo đức.
Hiện tại hắn rất muốn biết là ai cho Vương Hạo tự tin để hắn nói ra lời nói không có trách nhiệm này?
Tiểu Bạch khẽ xoa khuôn mặt đầy thịt của nó, nó biết Vương Hạo này lại muốn đi làm gậy quấy phân.
Vương Hạo lấy ra một cái loa cực lớn, hướng về phía không trung kêu lên:
- Cảm ơn các vị tiền bối đã ra mặt vì vãn bối, vãn bối vô cùng cảm kích, nhưng Vương Hạo tôi là nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, chuyện này người nào làm người đó chịu, nếu tôi giết chết cháu trai của hắn, vậy hãy để cho hắn tới tìm tôi!
Vừa dứt lời, từng tiếng răn dạy vang lên.
- Hồ đồ, tiểu tử cậu cho rằng đây là giang hồ báo thù sao? Lão phu nói cho cậu biết đây là chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của vũ trụ, không thể mặc cho cậu làm càn được.
- Từ giây phút tiểu tử cậu trở thành chúa cứu thế trở đi, mạng của cậu đã không thuộc về cậu nữa rồi, cậu nên sống vì mọi người.
- Trách nhiệm lần này không ở chỗ cậu, dựa vào cái gì muốn chúng tôi thỏa hiệp.
- Thần tộc khinh người quá đáng, chúng tôi dám tàn sát thần.
- Không sai, ngày hôm nay trước hết giết bốn vị tộc trưởng của Thần tộc, ngày mai tiến vào không gian Thần Đạo.
- Để lại một người sống, ép hỏi không gian Thần Đạo ở chỗ nào.
-...
Vương Hạo lôi kéo Mộc Đầu, khẽ hỏi:
- Ông có biết cái gọi là không gian Thần Đạo kia ở chỗ nào không?
Mộc Đầu khẽ gật đầu.
- Biết.
Vương Hạo cắn một miếng mù-tạt, cay đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, vẻ mặt bi tráng lớn tiếng kêu lên:
- Các vị tiền bối dạy phải, là do vãn bối còn trẻ không hiểu chuyện, sau này vãn bối nhất định sẽ vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ sử dụng tấm lưng của mình chống đỡ đất trời, cho dù thịt nát xương tan cũng sẽ không tiếc...
Mộc Đầu hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người, hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được người phải vô sỉ tới mức nào mới có khả năng một giây trước còn nói hùng hồn muốn hủy diệt vũ trụ, một giây sau lại có thể hóa thân chính nghĩa trở thành chúa cứu thế.
Vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên từng tiếng ủng hộ.
- Được, đây mới là khí phách nên có của chúa cứu thế!
- Thật là một đứa bé tốt, tư tưởng giác ngộ thực sự cao, nói hắn vài câu lại có thể khiến cho hắn khóc thành như vậy, không hổ danh là chúa cứu thế mà lão tổ tông nói.
- Vì cậu mà chiến đấu với Thần tộc, chúng tôi bằng lòng.
- Vương Hạo, nhớ kỹ lời cậu nói ngày hôm nay, cậu không phải sống vì một mình cậu, cậu là vì muôn dân trăm họ trong vũ trụ mà sống.
- Vương Hạo, từ giây phút cậu trở thành chúa cứu thế trở đi, bất cứ lúc nào cậu cũng phải nhớ kỹ sứ mạng của mình.
- Cậu yên tâm ra ngoài xông pha đi, chúng tôi sẽ che mưa che gió cho cậu, chờ mong một ngày cậu lớn lên trở thành cây đại thụ che trời.
- Mau chóng lớn lên, đại kiếp nạn của vũ trụ còn chờ cậu đi cứu.
- Không nên chỉ muốn cứu một bên thế lực nào đó, trong lòng cậu phải có tình yêu thương bao la, cậu là chúa cứu thế của người trong thiên hạ.
-...
Vương Hạo ngậm nước mắt, nặng nề gật đầu, vẻ mặt kiên nghị nói:
- Thần tộc vô đức, chỉ lo hưởng lạc cho riêng mình, không để ý đến sống chết của muôn dân trăm họ trong thiên hạ, Vương Hạo tôi ở đây lập lời thề, tương lai nhất định tiến vào không gian Thần Đạo, đòi công đạo cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ.
Vừa dứt lời, tiếng châm chọc của Sở Thánh Hùng truyền đến.
- Đồ con hoang, chỉ dựa vào mày cũng muốn giết vào không gian Thần Đạo sao? Mày biết cánh cửa ở chỗ nào sao? Thực sự là ngu muội vô tri.
Vương Hạo đẩy Mộc Đầu ra, lạnh lùng nói:
- Làm một chúa cứu thế tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, bên cạnh nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều kỳ nhân dị sự, ví dụ như ông Mộc Đầu này chính là siêu cấp cường giả thượng cổ, ông ấy biết được không gian Thần Đạo ở nơi nào?
- Cái gì?
Vừa dứt lời, vài tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Đặc biệt là cường giả của hai cung Thiên, Tiên, trong âm thanh có sự hưng phấn không hiểu được, trăm ngàn năm qua không người nào biết vị trí không gian Thần Đạo ở chỗ nào, cuối cùng bí mật sắp được vạch trần rồi sao?
Bốn tộc trưởng của Thần tộc lớn luống cuống, nếu quả thật có người từ thời đại thượng cổ sống tới ngày nay vậy đúng là có khả năng biết được cánh cửa của không gian Thần Đạo ở nơi nào.
Mà một khi công bố vị trí của không gian Thần Đạo ra, vậy phiền phức của hắn chắc chắn sẽ không dứt.
Bởi vì đại kiếp của vũ trụ đã tới, ai không muốn có một chốn yên vui?
Lúc này, biết được chân tướng trong lòng Lăng Tiêu có thể nói là có một vạn con ngựa đang lao nhanh, cảm thấy vị sư đệ này hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, vẫn chỉ lo hưởng lạc cho riêng mình, không để ý đến sự sống chết của muôn dân trăm họ trong thiên hạ.
TM rốt cuộc là đang nói tới ai, trong lòng hắn lại không có một chút tính toán nào sao?
Vốn dĩ tinh vực rất yên lặng, không có chuyện lớn gì xảy ra.
Nhưng cũng là bởi vì có hắn cây gậy quấy phân này mới khiến cho tinh vực hoàn toàn loạn cả lên, các thế lực lớn đều vì đại kiếp nạn của vũ trụ không cần phải có này mà hành động.
Hiện tại hai cung Thiên, Tiên và bốn Thần tộc lớn khai chiến, gậy quấy phân hàng đầu này quả nhiên không phải chỉ là hư danh...