Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 388: Chương 388: Chiến tranh bắt đầu




Tư Nặc tinh.

“Ầm ầm. . .”

Tiếng nổ vang rền không ngừng vang lên, phi thuyền của Dị tộc không ngừng bay tới từ bốn phương tám hướng.

Thấy một màn này, các thế lực lớn của Nhân tộc tức mình đến mức kêu la như sấm.

- Chết tiệt, chúng ta đã bị Vương Hạo lừa rồi.

- Tên khốn kiếp Vương Hạo đó nhất định cấu kết Dị tộc, nếu không bọn họ sẽ không tới nhanh như vậy.

- Sau khi trở về nhất định phải tố cáo hắn, khiến cho hắn thành lập tội danh đi theo địch phản bội nhân tộc.

- Không nên nói nữa, nhanh chóng rút lui.

- Rút lui không xong rồi, Dị tộc đã bao vây Tư Nặc tinh.

- Vậy hãy nhanh phát tín hiệu cầu cứu với nhà mình, nếu không tới cứu viện, chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Đúng, nhanh chóng cầu viện, đợi sau đó hãy tính sổ với Vương Hạo.

“...”

Thời gian không lâu, bộ đội tiếp viện của Nhân tộc đánh tới, nhanh chóng đầu nhập vào trong chiến trường.

Khi Dị tộc thấy bộ đội tăng viện của Nhân tộc đến, cân nhắc một chút lợi và hại, cho rằng không thể kiếm được lợi ích, cho nên quyết định không đánh với Nhân tộc nữa, về nhà trước rồi nói sau.

Vương Hạo nhìn Dị tộc chuẩn bị rút lui, trong lòng nháy mắt liền mất hứng. Nếu song phương đều đừng đánh, đây không phải có nghĩa là, bộ đội chủ lực từ trong trong đại bản doanh sẽ không được điều tới.

Còn kế hoạch hắn tập kích đại bản doanh của Dị tộc, không phải uổng không rồi, đồng thời còn mất thêm vô hai tảng mỡ dày.

- Nếu các người không đánh, vậy ta chỉ đành buộc các người đánh.

Vương Hạo cười lạnh:

- Tiền Vạn Dương, toàn lực khai hỏa cho ta, khiến cho chiến tranh thăng cấp, sau đó chúng ta đi tới Lạc Tư tinh, đại bản doanh của Dị tộc!

- Được, lão đại!

Tiền Vạn Dương kích động chào một cái, xoay người đi xuống chuyển đạt mệnh lệnh.

Nếu như Vương Hạo có thể lãnh đạo bọn họ công phá đại bản doanh của Dị tộc, như vậy quân công này cũng không phải là nhỏ tí tẹo thôi.

Mà Dị tộc sau khi diều động bộ đội chủ lực nơi này, trong đại bản doanh lưu lại nhiều người hơn phân nửa đều là chút ít nhị lưu bộ đội. Cái này giết còn không phải giơ tay chém xuống, quân công cuồn cuộn tới hay sao?

Rất nhanh, mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào của Thiếu Soái quân bật hết hỏa lực, từng viên đạn đạo liều mạng với Dị tộc như không mất tiền vậy.

Lần này Dị tộc trong nháy mắt bị đánh cho choáng váng rồi, Nhân tộc này là có ý tứ a! ? Đây là muốn khai chiến phải không! ?

- Nhân tộc đây là ý gì! ?

Mấy người thủ lĩnh của Dị tộc tụ chung một chỗ tiến hành họp bàn.

- Đây rõ ràng chính là muốn ăn hết diệt hết chúng ta!

- Nhân tộc đáng chết, thật là giảo hoạt, chúng ta nên cảnh giác rút lui.

- Rút lui không được nữa rồi, mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào, hơn nữa căn bản không chạy thoát nổi chiến hạm của họ.

- Vậy phản kích, sau đó cầu viện với bên nhà.

- Chỉ có thể như vậy, chúng ta tuyệt đối không làm đầy tớ của Nhân tộc.

- Muốn ăn sạch chúng ta, quả thực là si tâm vọng tưởng, khai hỏa cho ta.

“Ầm ầm. . .”

“...”

Rất nhanh, phi thuyền của Dị tộc bắt đầu tiến hành phản kích. Từng viên đạn đạo cũng đánh ầm ầm tới đại quân của Nhân tộc giống như không cần tiền vậy.

Nhân tộc thế lực khắp nơi thấy một màn này, tức giận đến là kêu la như sấm. Vốn dĩ Dị tộc sắp đi rồi, nưhng bởi vì Vương Hạo khai hỏa lung tung, trực tiếp dẫn đến chiến đấu phải tiếp tục.

Nhưng khi mọi người ở đây lửa cơn giận còn chưa tan, mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào của Thiếu Soái quân khởi động hệ thống ẩn thân, nhanh chóng thoát ly chiến trường.

Lần này thế lực khắp nơi Nhân tộc tức mình đến mức lửa giận ngút trời, đây không phải thành tâm muốn bọn họ nhảy đầu vào tường sao?

Đồng thời, thế lực khắp nơi còn nhận được tin tức do Vương Hạo gửi tới:

- Đám ngốc các người, ở chỗ này từ từ chơi đùa cùng Dị tộc đi, lão tử đi Ba Tư tinh kiếm quân công.

Sau khi thấy tin tức này, các thế lực tức đến mức không thể nhặt lên hai thanh đao cắt dưa hấu chém chết tên khốn kiếp Vương Hạo này.

- Chết tiệt, Tư Nặc tinh quả nhiên là bẫy rập, Ba Tư tinh mới là thịt béo.

- Vương Hạo, ngươi dám tính kế với bổn thiếu gia như thế, bổn thiếu gia nhất định không để yên cho ngươi.

- Làm sao bây giờ? Có phải nên đi Ba Tư tinh kiếm quân công hay không?

- Đi cái rắm, cho dù đến đó, còn có chuyện gì cho chúng ta sao?

- Không sai, có vài người đã sớm đi Ba Tư tinh, chúng ta bây giờ đi căn bản không tham dự được, ngược lại lãng phí thời gian.

- Không nên nói nữa, hay là trước tiên đối phó mấy tên Dị tộc trước mắt đi!

- Được thôi, tuy rằng nhân số Dị tộc hơi nhiều, nhưng cũng là quân công a!

- Hay là cầu viện về nhà trước, bộ đội chủ lực điều chỉnh lại đi!

- Không có biện pháp, chỉ có thể động dụng bộ đội chủ lực rồi, nếu không tiêu hao quá nhiều cũng không tốt.

- Vương Hạo chết tiệt, khiến cho bổn thiếu ngay cả vốn liếng cũng đều phải vận dụng ra, bổn thiếu nhất định không để yên cho hắn.

- Các ngươi ở chỗ này chiến đấu cùng Dị tộc đi! Ta đi Ba Tư tinh, dự cảm của ta nói cho ta biết, nơi đó có cơm ăn.

- Cút đi! Không nên đến chỗ mà ngay cả súp cũng uống không được.

- Vậy hãy để cho chúng ta nhìn một chút, rốt cuộc là Tư Nặc tinh có cơm, hay là Ba Tư tinh có cơm.

“...”

Ba Tư tinh là một viên tinh cầu cấp ba.

Phía trên có 200 ngàn đại quân Dị tộc, đang thu thập các loại vật hi hữu tư trên tinh cầu.

Đột nhiên, trên không trung có năm chiếc chiến hạm Dũng Khí hào xuất hiện, không cho các Dị tộc thời gian phản ứng, từng tên đại hán vạm vỡ dữ dằn, hay là nữ nhân theo kiểu lão nương nhảy xuống từ trên Dũng Khí hào. Những thứ này đều là Dong Binh của Công hội Mạo hiểm.

- Ha ha, nơi này thật sự có 200 ngàn Dị tộc.

- Không cần lo hắn nữa, Nhạc Huyên tiểu thư cho chúng ta cơ hội lập công, nhất định phải giết thống khoái.

- Mọi người đều tăng tốc độ nhanh một chút, lần này người tới có đội Ám Sát của công ty Thiên Hỏa, còn có Tư quân của Hạ gia, nếu chậm, là không còn chuyện gì cho chúng ta.

- Công hội Mạo hiểm chúng ta mạnh nhất!

- Giết a!

Lúc này, các lính đánh thuê rút vũ khí ra phóng đi về phía 200 ngàn đại quân Dị tộc, thu lấy từng sinh mạng còn sống.

- Địch tấn công, nhanh lên một chút phát tín hiệu cầu cứu!

Dị tộc kinh hoảng kêu to lên, bắt đầu tổ chức đại quân phản kích. Bọn họ không nghĩ tới sẽ có nhiều Nhân tộc đại quân đến công đánh bọn họ như thế.

Nhưng vào lúc này, có vài tên Dị tộc không hiểu sao trên cổ xuất hiện thêm một vết máu, sau đó hai mắt thất thần ngã nhào trên đất.

- Không tốt, đây là người tiềm phục của Nhân tộc, mọi người cẩn thận!

Dị tộc hoảng sợ hét to, làm thành một đoàn, cảnh giác nhìn bốn phía.

Không đợi Dị tộc tỉnh hồn lại từ trong sự sợ hãi, lại xuất hiện thêm từng đội binh sĩ thân khoác áo giáp màu đen nhảy xuống từ trên chiến hạm Dũng Khí hào, bọn họ giống như Hắc Vân tiếp cận vậy, sát khí bàng bạc, làm người ta kinh ngạc khiếp sợ.

Đây là Tư quân của Hạ gia, chiến lực còn mạnh hơn so với Hộ Vệ đội của phủ Tổng thống, so với Vương Bài quân lại mạnh hơn mấy cấp độ.

Bọn họ một đường đánh tới, hoàn toàn chính là càn quét suốt một đường, căn bản không có Dị tộc nào có thể ngăn cản bọn họ, khiến cho bọn họ dừng lại một giây đồng hồ.

Trên chiến hạm Dũng Khí hào.

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm cười vui vẻ, chỉ cần thu hoạch được 200 ngàn đại quân Dị tộc này, thì hoàn thành nhiệm vụ phía trên giao cho.

Đồng thời, các cô cũng có thể dùng quân công đổi lấy rất nhiều tài nguyên tu luyện, để cố gắng cường hóa tự thân.

- Vương Hạo lần này thật là khẳng khái, lại biết giao cho chúng ta 200 ngàn Dị tộc.

Nhạc Huyên không nhịn cười được nói.

Tuyết Thiên Cầm liên tục gật đầu:

- Nếu không phải thấy hai mươi vạn đại quân lần này, ta cũng không thể tin được, Vương Hạo sẽ rộng lượng như vậy.

Hạ Vi Vi phồng má, hầm hừ tức giận nói:

- Chồn chúc tết gà, nhất định lòng bất lương, ta xem hắn chính là muốn xuống tay với các cô.

Nhạc Huyên nâng cằm Hạ Vi Vi lên, nhướng mày nói:

- Đại tiểu thư của chúng tôi, cô đây là ăn dấm chua của Vương Hạo, hay là ăn dấm chua của chúng ta hả! ?

Tuyết Thiên Cầm cũng bu lại:

- Thành thật khai báo, cô có phải thích Vương Hạo rồi hay không, bây giờ thấy anh ta theo đuổi chúng tôi, liền ghen tị đúng không?

- Nói hươu nói vượn!

Hạ Vi Vi trong nháy mắt tức mình đến mức nổ tung, thét to:

- Bổn tiểu thư phải nói là Nữ Vương, có thể mở tam cung lục viện, sao có thể thích đồ vô sỉ Vương Hạo đó chứ. Hắn nhiều nhất chính là bạn trai tin đồn xì căng đan của bổn tiểu thư, giúp ta chặn những thứ ruồi bọ đáng ghét kia mà thôi.

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm liên tục gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, nhưng biểu như cười như không kia lại dường như lại nói, nếu tin cô đó mới gọi là quỷ rồi. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.